Snack's 1967
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc

Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322955

Bình chọn: 7.5.00/10/295 lượt.

tình cảm đối với tao là gì ?

- Chẵng lẽ mày chờ nó hoài sao ???

- Tao không biết nữa .

- Sao mày không cho những người khác cơ hội mà cứ đâm đầu vào thằng đó , nó có gì tốt cơ chứ .

- Không Khánh tốt lắm mày ạ .

- Bây giờ mày mún biết nó đối với mày như thế nào không ???

- Muốn .

- Lại đây .

Nó xích lại gần nhỏ Châu kéo cái tai nó thầm thì @($)*^()(^*)(*&)_# :

- Nhưng lỡ như ..........

- Đây là cách giải quyết nhanh nhất cho vấn đề , nếu mày không thữ thì sẽ cứ giằng co mãi thôi .

- Ừ tao quyết định rồi . Tao sẽ thữ dù kết quả có sao tao cũng sẽ chấp nhận .

- Hì !! Có vậy chứ .

- Thui học đi nói chuyện nãy giờ rồi .

- Ò .

Rồi 2 đứa nó cũng chịu chăm chú nghe giãng sau 2 tiếng đồng hồ nói chuyện . Giờ ra về cũng đến , nó quay xuống bàn hắn kêu hắn đi về như thường lệ :

- Khánh mình về thôi .

- Hôm nay cậu về với thằng Duy đi , tớ phải ở lại họp nhóm .

- Gì ?? Cậu tham gia nhóm gì cơ ??

- Không chỉ một tuần thôi , tớ tham gia nhóm kịch của trường mình ấy .

- Có phải nhóm đó chị Trân làm hội trưởng không ??

- Ừ . Chị ấy mời tớ vào thay cho bạn chị ấy , chị ấy mời lâu rồi tớ thấy cũng có ích nên tham gia thôi .

- Vậy tớ chờ cậu họp xong về luôn nha .

- Không được họp xong tớ phải tới tiệm cafe làm thêm với chị Trân nữa .

- Sao cậu làm thêm với chị Trân nữa hả .

- Ừ nhờ chị ấy giới thiệu tớ vào chỗ đó mà.

- Ừ _ nó cuối đầu xuống bùn bã .

- Khánh . Đi thôi em _ tiếng Trân từ ngoài cửa vọng vào .

- Dạ . Tớ đi nha , bye _ hắn bước ra ngoài cửa .

Nhìn hai người nó đi nó lại bùn nữa rồi , hên sao Huy , Châu và Duy tới rũ nó đi ăn kem , nghe đến kem tâm trạng nó cũng đỡ hơn . 4 người đi ăn kem Huy và Châu tìm lời an ủi nó , tâm trạng nó vui hẳn ăn liên tục không ngừng nghĩ , thế là lại khỗ cho người mời nó ăn . Duy thấy thế cũng phì cười , nụ cười đầu tiên của Duy trong ngày . Ăn xong nó với Duy về nhà , 2 anh em như thường lệ mỗi người về một phòng nằm trên giường cả 2 cùng bùn tuy nỗi bùn khác nhau nhưng đều là cùng một nguyên nhân gây ra .

Nó ăn cơm xong thì Châu tới . Hai đứa nó vào cửa hàng bán đồ cho mùa lạnh :

- Mày định mua gì vậy Nhi .

- Tao mún mua khăn choàng cổ ._ nó nói mắt đảo liên tục .

Đập vào mắt nó hàng lọt chiếc khăn với đủ hình dáng khác nhau , nhưng có một chiếc khá đơn giản , được làm bằng len và độc mỗi một màu đen , nó cảm giác rằng chiếc khăn này đơn độc giống hắn vậy , thế là nó cũng quyết định :

- Nè Châu mày xem cái này như thế nào ???

- Sao đơn giản vậy ?? Mà trong cũng được đó .

- Tao chẵng biết sao tao lại thích nó nữa ?? Hì hì . Thôi tao ra thanh toán đã , nãy giờ trong lúc nó lựa khăn Châu cũng đã lữa được một chiếc áo len .

Châu mún nhân dịp này thổ lộ cho Huy biết tình cảm của mình dù biết chắc sẽ bị từ chối , châu đã lén mua cái áo này khi nó đang lựa khăn choàng . Hai đứa thong thả ra về , bước ra ngoài cửa hàng , nó và Châu đi qua đường để về nhà , chẵng hĩu sao cái điện thoại nó đặt trong túi rớt xuống đất , nó cúi xuống nhặt lấy khi quay sang thì ánh sáng đèn của một chiếc otô rọi vào mắt nó . Châu quay lại nhìn thấy chỉ kịp hét hai từ :

- Cẫn thận !!!



Ở chỗ làm thêm của hắn đang làm thì điện thoại của hắn vang lên , hắn móc điện thoại ra mà ai nhìn cũng tủm tỉm cười tại con trai mà sài điện thoại màu hồng :

- Alô !!!

- Tui Châu nè . Nhi nó.......

- Nhi sao _hắn lo lắng hỏi .

- Nó gặp tai nạn rồi , chắc không qua khỏi đâu . Hức hức !!!

Tim hắn như ngừng đập khi nghe cái tin trời giáng đó , đầu óc trống rỗng , mơ hồ :

- Alo alo ông có nghe tui nói không ??? Tụi này đang ở bệnh viện xxx .......

Hắn buông lõng tay mình xuống , mắt nhìn về phía xa xăm , hắn như người mất hồn , rồi một cái gì đó đến và thức tỉnh hắn , có lẽ là lí trí của chính bản thân hắn đã làm điều đó . Hắn chạy , chạy nhanh lắm , bây giờ hắn đã nhận ra rồi , nhận ra được cái thứ tình cảm mình dành cho nó , có lẽ khi người ta sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng của bản thân mình thì họ mới nhận ra rằng giá trị của nó đối với mình .

. Đến bệnh viện hắn chạy khắp nơi tìm kiếm , sao bây giờ hắn đột nhiên lại ngốc thế nhở sao không đi mà hỏi y tá . Bệnh viện là nơi hắn không muốn đến nhất từ nhỏ cho đến bây giờ, bởi vì vào đây mùi tanh của máu , cùng với mùi thuốc xác trùng , và có lẽ hắn sợ sợ cái cảm giác mất mát ở trong đây . Cuối cùng hắn cũng thýâ nhỏ Châu , vội chạy lại thật nhanh đứng đối diện Châu 2 tay đặt lên vai Châu lay mạnh :

- Nhi đâu , Nhi đâu rồi , Cậu nói đi _ hắn quát to .

Vừa lúc ấy một bác sĩ bước ra khỏi phòng , bên cạnh là các y ta đang đẩy một chiếc xe đi , trên chiếc xe ấy một người con gái đã bị che mặt bằng một tấm vải trắng ,chỉ có mái tóc còn xòa ra