
học sinh nam đi học sớm thấy cảnh hay cũng
đến xem. Chỗ của nhóm Nhật Linh và Tạ Hoàng đứng bây giờ đã là tâm điểm
của cả trường. khi cánh tay của Tạ Hoàng hạ xuống và vươn thẳng tới mặt
của Nhật Linh, mọi người xung quanh và kể cả Nhật Linh cũng nghĩ rằng
Nhật Linh sẽ phải lĩnh một cái bạt tai thật đau.
Nhưng…
Đã có
một cánh tay ngăn lại, cánh tay ấy nắm chắc cánh tay của Tạ Hoàng, không cho Tạ Hoàng đánh Nhật Linh. Qúa bất ngờ, Nhật Linh liền nhìn chủ nhân
của cánh tay vừa rồi và nhận ra cánh tay ấy chính là của Thái Vũ. Cô
thốt lên:
- Vũ…
Thấy có người ngăn cản mình, mắt Tạ Hoàng vằn đỏ tức giận, hắn quát lớn:
- Bỏ tay tao ra.
- Tao không bỏ. thái Vũ đáp lại giọng lạnh lùng.
- Có bỏ ra không?
- Không bỏ.
- Mày có biết tao là ai không mà dám đưa tay ra ngăn hả? Tạ Hoàng đang
rất tức giận. hắn nói cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
- Tao không cần biết mày là ai nhưng mày đánh bạn tao thì tao không thể không ngăn lại.
- Mày… đang định chửi lại thì có một bàn tay đặt lên vai Tạ Hoàng và nói nhỏ:
- Hoàng. Tha cho hai đứa đó đi, bà ấy sẽ không vui nếu cậu gây chuyện
trong trường. một giọng nói bình thường nhưng lại mang một uy lực không
tưởng.
- Mặc kệ tớ. tạ Hoàng quát lại. bà ta không có nghĩa lí
gì với tớ cả. cùng lắm là lại giam lỏng chứ gì!
- Hoàng. Nghe lời tớ một lần đi. Chẳng lẽ cậu muốn mình bị rắc rối?
chẳng phải cậu đã hứa với bà ấy là cậu sẽ là một học sinh ngoan sao? Bàn tay của Trần Mạnh nắm chặt hơn vai của Tạ Hoàng. Lúc này Nhật Linh mới
chú ý đến người có tên Trần Mạnh. Anh ta có một làn da rám nắng trông
rất khỏe mạnh, gương mặt thanh tú nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lùng
đáng sợ, dáng người khá cao, tóc được cắt tỉa tỉ mỉ và nhuộm màu hạt dẻ. có thể nói anh ta là mẫu người lí tưởng trong lòng bao cô gái tuy nhiên vì chung nhóm với tên Tạ Hoàng nên đối với Nhật Linh, Trần Mạnh cũng là một tên khỉ đột không hơn không kém.
Không biết là vì lời khuyên
của Trần Mạnh hay là vì người được gọi là “ bà ấy” không hài lòng mà Tạ
Hoàng đã nghe theo lời tên bạn. hất tay Thái Vũ ra hắn quay gót đi thẳng không quên gầm ghè với Nhật Linh:
- Đừng vội đắc ý, rồi cô sẽ biết đụng đến tôi sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào.
Tạ Hoàng đi rồi, hai tên bạn của hắn cũng đi luôn. Đám fan nữ sau khi
chứng kiến cảnh hai người cãi nhau cũng đã tản đi gần hết. mấy kẻ hiếu
kì cũng lần lượt bỏ đi. Sân trường chỉ còn lác đác một vài người. vẫn
còn bực mình về thái độ của Tạ Hoàng, Nhật Linh lầm bầm:
- Cái gì mà đụng đến tôi? Cái gì mà lãnh hậu quả? Anh tưởng tôi sợ anh chắc. tôi đang chờ xem anh làm gì được tôi đay này.
- Mình chỉ sợ lúc hắn làm gì thì bạn lại hối hận thôi. Hắn ta không hề
đơn giản chút nào đâu. Đối đầu với hắn thì thật là ngu ngốc. nhưng mình
thích sự ngu ngốc của bạn. hi hi.
Ngước nhìn con nhóc vừa nói
chuyện với mình. Nhật Linh nhận thấy con nhỏ này thật sự rất xinh đẹp và cá tính. Khi nói chuyện với Nhật Linh thì tỏ ra rất thân thiết cứ như
là bạn thân vậy, đã thế trên tay còn cầm cây kẹo mút trông đến là trẻ
con.
- Tèn tèn tèn. Lí lịch trích chéo:
- Tên cúng cơm: Thái Kim Chi.
- Chiều cao: 1m65.
- Học lớp 10a1 học viện Tinh Tú là người đứng thứ 9 trong top 10 học sinh đứng đầu trong kì thi tuyển vừa rồi.
- Tính tình: nhí nha nhí nhố, nghịch ngợm. đang thích thầm một người nhưng người ấy lại không hề biết đến.
- tiếp tục
Thấy cái con nhóc lanh chanh kia bênh cho Tạ Hoàng thì Nhật Linh rất tức giận. vậy nên Nhật Linh sẵng giọng:
- Lại là fan cuồng của tên khỉ đột Tạ Hoàng sao? Hắn đi rồi đấy sao
không đi theo luôn đi?( nhếch mép khinh thường) mình không rảnh để nói
chuyện với bạn đâu. Cún! Chúng ta vào lớp thôi.
Nói xong Nhật Linh
kéo Thái Vũ vào lớp lơ luôn một cô nàng đang lơ ngơ như bò đeo nơ vì
ngạc nhiên. Nhưng cô nhóc đó cũng lấy lại vẻ hoạt bát một cách nhanh
chóng. Vừa chạy theo Nhật Linh vừa hua hua cây kẹo mút, Kim Chi nói:
- Này! Bạn hiểu nhầm ý của mình rồi. thực ra mình chỉ muốn giúp bạn
hiểu rõ hơn về Tạ Hoàng thôi mà. Mình chỉ có ý tốt thôi mà. Mình tuyệt
đối không phải fan của Tạ Hoàng.
- Vậy sao? Bạn tốt bụng quá nhỉ? Mình nghĩ là mình không cần.( bực mình gắt lên rồi đi tiếp).
- Mình nghĩ là bạn nên biết vì hắn thực sự rất ghê gớm( coi như không có chuyện gì vẫn kiên trì thuyết phục).
- Thế theo bạn bây giờ mình phải làm sao? Chạy đến mà xin hắn tha thứ
chắc? không bao giờ. Nhớ nhé, không bao giờ! Không bao giờ hiểu chưa?
Bây giừ đừng có mà làm phiền mình nữa( hét lên dữ dằn như chằn tinh phun lửa, không đi nữa mà đứng lại nhìn chằm chằm vào con nhỏ đối diện).
- Bình tĩnh nào, mình đâu có thích thú gì hắn ta, mình chỉ muốn làm
đồng minh của bạn thôi mà. Bạn không nỡ từ chối một đồng minh xinh đẹp
và tài năng như mình chứ?( cười tươi như hoa, chớp mắt ngâ