
, ngồi xuống mà nói với cô:
-Tôi đã nói rồi, đừng hòng đụng vào Tĩnh Phong. Lần này là tay, lần sau sẽ là mặt của cô đấy. Hahaha
Nguyệt Nhã đứng lên, liếc nhìn cô lần nữa rồi bỏ đi. Thì ra tất cả đều là kế hoạch của Nguyệt Nhã, vậy mà cô lại tưởng người chị kia đáng thương, bị bạn bè lợi dụng. Đứng dậy, đi nhanh về phía phòng y tế, nhờ cô giáo ở đó băng bó giúp. Lúc đó, một cậu bạn cùng lớp chạy đến gọi cô:
-Thiên Giai, anh Tĩnh Phong tìm cậu.
Thiên Giai nghe tới tên này bỗng có chút lo lắng, điều đó thể hiện qua ánh nhìn của cô. Rất nhanh, cậu bạn đã nhìn thấy cánh tay bị thương của Thiên Giai thì vội hỏi:
-Cậu, làm sao vậy?
- Không có gì, phiền cậu nói với Tĩnh Phong tôi không thể đến, nhưng xin đừng nói việc này ra- Thiên Giai vẻ cầu khẩn
- À, được, vậy tôi đi. Cậu băng bó cẩn thận
-Cám ơn
Thiên Giai suy nghĩ tại sao hôm nay Tĩnh Phong lại tìm mình. Một lúc sau cô mới nhớ ra, cô đã hứa với anh sẽ giúp anh rửa vết thương đến khi nó lành hẳn, Thôi rồi, sao lại quên cơ chứ. Thấy Tĩnh Phong không đến, cô rất mừng. Nhưng khi về đến kí túc xá, đã thấy Tĩnh Phong đứng trước cửa. Chết rồi, chạy đi đâu giờ đây.
- Sao lại phải vào phòng y tế? – Tĩnh Phong lạnh lùng, nhưng có chút lo lắng
-Anh vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.- Nói rồi Thiên Giai mở cửa để Tĩnh Phong vào.
Nắm lấy cánh tay bị thương của cô, Tĩnh Phong hỏi lại lần nữa:
-Sao phải vào phòng y tế?
Tuy cách một lớp áo khoác dày nhưng Thiên Giai vẫn thấy ê buốt, cố nhịn đau mà nói:
-Không có gì, là tôi sơ ý. A..đau
Tĩnh Phong nắm chặt hơn khiến cô bị đau điếng, điều này lại càng làm cho Tĩnh Phong khó chịu hơn. Lôi cô vào phòng, mở vết thương ra xem thì không khỏi xót xa.
- Vì sao bị đến mức này?
-Tôi bị ngã gần sân sau.
-Không phải bên đó đã sạch lắm rồi sao?
-Tôi cũng không biết nữa, hôm nay không biết tại sao lại có nhiều thủy tinh đến thế
Tĩnh Phong đoán ngay được người đó là ai . Dám lộng quyền như vậy. Để xem anh xử cô ta thế nào.
Gió bên ngoài thổi vào, làm vết thương của Thiên Giai nhức lên, không kìm được mà rên rỉ:
-A..đau quá. Anh để tôi cuốn băng lại
-Để tôi giúp cho
Nói rồi Tĩnh Phong nhanh chóng cuốn lại giúp Thiên Giai, tránh tiếp xúc với khí ẩm làm đau tay cô, không quên dặn dò:
-Tôi biết chuyện này là do Nguyệt Nhã làm, lần sau nếu có chuyện gì nhớ báo cho tôi.
Thiên Giai gật nhẹ. Sau đó tiễn Tĩnh Phong ra ngoài. Rất nhanh sau đó, Thiệu Lâm và Song Khuê cũng về tới.
-Thiên Giai, sao cậu về sớm vậy? – Song Khuê hỏi
-Lúc nãy còn thấy Tĩnh Phong đi từ trên này xuống nữa, gặp cậu sao?- Thiệu Lâm
- Không có gì, mình chỉ là hơi mệt nên mới về trước.
-Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi tối còn đi làm.- Song Khuê nhắc nhở.
-Cám ơn cậu
………………………………………………………………
-Choang – âm thanh của chiếc cốc thủy tinh khi chạm phải nền nhà.
- Thiên Giai, hôm nay sao vậy? Em làm bể cốc rồi- chị quản lý hỏi Thiên Giai
Hôm nay tay đau, cố nhịn mà đi làm , không ngờ lại vướng phải tình huống này. Lúc nãy tay cô mất lực, không khống chế được nên mới để chiếc cốc bị rơi.
-Em..em xin lỗi, em sẽ đền cho chị- Thiên Giai cúi đầu – Chị cứ trừ vào tiền lương cuối tháng cho em
-Cũng được- chị quản lý đồng ý.
Bỗng đằng sau có một tiếng nói truyền đến:
- Tôi sẽ trả cho cô ấy
Thiên Giai quay lại, là Dũng Nhân, sao anh ấy lại đến đây.
-A, không cần đâu anh, em tự trả được mà- Thiên Giai nhanh chóng cản Dũng Nhân
-Để anh trả giúp cho.- Nói rồi Dũng Nhân quay sang hỏi người quản lí- Cô ấy nợ chị bao nhiêu?
-À, 40 tệ. -Chị chủ quán còn đang bận ngắm nhìn Dũng Nhân
- Đây là 50 tệ, không cần gửi lại. Phiền chị cho Thiên Giai về bây giờ
-Được.. được – Chị chủ quán nhanh chóng đồng ý
………………………………….
Trên phố
-Dũng Nhân, em sẽ gắng làm trả lại cho anh sau
-Không cần đâu, em cứ để lại đó đi- Dũng Nhân từ chối
-Đâu có được, phải trả lại cho anh chứ- Thiên Giai cười nhìn Dũng Nhân
Dũng Nhân bị nụ cười này làm cho loạn nhịp, vội quay mặt đi:
-Tùy em. Nhưng tốt hơn là em cứ giữ lấy.
-Dạ. Mà này, anh muốn ăn gì không? Đi ăn gì cho ấm bụng đi – Thiên Giai hỏi
-Cũng được. Anh biết một tiệm rất ngon, chúng ta qua đó thử nhé – Dũng Nhân vui vẻ
- Đi nào – Nói rồi Thiên Giai kéo tay Dũng Nhân đi làm anh đỏ mặt. Thiên Giai cũng có lúc như trẻ con thế này sao? Anh cứ ngỡ cô lại trưởng thành trước tuổi, thật không ngờ. Rồi anh nở nụ cười, đi nhanh lên trước để dẫn Thiên Giai đi. Về phần Thiên Giai, cô cảm thấy anh như người anh ruột của mình, chẳng phải người xa lạ gì cả. Cô thực quý mến anh, như người em gái với anh trai chứ không bằng quan hệ nào khác.
Quán tuy hơi nhỏ nhưng đông người, tạo cho kh