Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323152

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

n tức.

Sau một hồi, khi người David bầm tím, nó mới tha cho anh ta.

- Đừng bao giờ động đến gia đình tôi.

Nó nói đúng một câu như vậy rồi bị công an khu vực tóm đi vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.

++++++++

Ngồi trong đồn công an, nó và David vẫn không yên, đấu nhau bằng ánh mắt. Chỉ khi bị ông cảnh sát nhắc trật tự thì cả hai mới thôi. Một lúc sau, thấy Laura chạy đến, dẫn theo cả Joe và Andrew xin cho nó về.

Trên đường về, nó vẫn không thôi lẩm bẩm chửi rủa, bị Andrew gõ cho mấy cái vào đầu.

- Chị xin lỗi, chị tại chị mà…….

- Chị em hoạn nạn có nhau. Sao em có thể để chị cam chịu thế được. Sao phải xoắn, mà xoắn là phải duỗi – nó nói vừa nói vừa cười để không khí bớt căng thẳng.

Có thể nhờ có nó mà bao năm qua sống cùng bố trong ngôi nhà đó mà Andrew và Laura mới không bị trầm cảm vì cái tính nghiêm khắc của ông Steven. Laura lau nước mắt, cũng cười nói nhiều hơn lúc ban sáng. Nó nhìn xuống đồng hồ. Hả, trời đất ơi, đã 4h chiều rồi, nó phải về đi chợ mau không tên điên kia lại lắm mồm. Mà nhắc đến tên điên đó là lại nổi máu điên mà.

- Thôi xin lỗi mọi người. Mọi người cứ đi ăn đi, đến giờ em phải đi làm rồi.

- Ơ kìa…… – Andrew chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vèo đi mất – haizz, con bé này, mà thôi Joe, mày đi ăn cùng bọn tao cho vui – Andrew vỗ vỗ vai Joe.

- À thôi, tao hôm nay cũng có việc rồi, để khi khác nha – dứt lời anh cũng chạy đi theo sau Alissa.

- Ơ kìa, lại được cả mày nữa – Joe chạy đi rồi, Andrew vẫn còn í ới đằng sau.

Chạy đến chỗ Alissa, Joe dừng lại.

- Ơ, sao anh không đi ăn cùng mọi người?

- Anh muốn đi theo em hơn – Joe cười.

- Em bây giờ phải đi chợ rồi về nấu cơm cho tên điên kia nữa.

- Em làm giúp việc hả? – Joe nhíu mày hỏi.

Nghe Joe hỏi thế, nó vội bịt miệng lại vì biết là mình lỡ lời.

- Sao đang làm nhiếp ảnh lại chuyển sang làm cái nghề này?

- Thì em vẫn đang làm nhiếp ảnh đó chứ. Chẳng qua cái nghề này là em bị ép buộc thôi – nó vừa đi vừa nói.

- Ừm, thôi em muốn làm gì tùy em, anh không nói nữa. Mà bây giờ anh phải về công ty rồi, khi khác gặp lại em vậy.

- Anh vẫn thế, lúc nào cũng công việc. Thôi anh đi đi.

Joe đi thì điện thoại trong túi nó khẽ rung. Là hắn gọi, nhìn đồng hồ thì đã 4h15, chết rồi, nó nhấc máy.

- Alo, hôm nay cô không phải đi chợ đâu, tôi đưa Amy đi dự tiệc, cô ăn một mình đi – hắn nói đúng một câu như vậy rồi cúp máy.

Nó thở dài, lại có điện thoại từ Joe.

- Aliss à, em giúp anh một chuyện nhé!

- Chuyện gì thế anh?

- Tối nay anh có bữa tiệc với đối tác, họ lại muốn anh dẫn bạn gái đi. Mà anh thì kiếm đâu ra, nên em giúp anh nhé.

- Nhưng mà…….

- Vậy nhé, tí nữa anh sẽ cho người mang đồ sang cho em. Tối anh sẽ qua đón em.

Nói rồi, Joe cúp máy. Nó lại thở dài, hôm nay quả là một ngày bận rộn…….

Nó về nhà, nằm vật lên ghế sa lông, bật TV, giờ này là giờ thời sự, chả có gì để xem, nó bật các kênh khác nhau và chả dừng cố định ở một kênh nào cả. Mà khoan, Joe bảo sẽ gửi đồ đến cho mình, mà là đồ gì? sao Joe biết địa chỉ này mà gửi đến? Đúng lúc đó có tiếng gọi cửa. Chạy ra mở cửa đập vào mắt là một hộp quà to tướng, đằng sau là người chuyển phát nhanh.

- Xin hỏi cô có phải là cô Alissa??

- Vâng, tôi là Alissa, anh là người chuyển phát nhanh?

- Vâng, cậu Joe gửi cho cô cái này, mời cô kí vào đây.

- Rồi, cảm ơn anh – nó đóng cửa rồi đi vào nhà.

Mở cái hộp to tướng ấy ra, bên trong là một chiếc váy màu hồng tím với một đôi guốc cùng tông màu với cái váy. Chắc cái váy này phải đắt lắm. Nó đã từng mặc rất nhiều đồ hiệu đáng ra cả tý bạc trên người nhưng với hoàn cảnh của nó như bây giờ không đáng để mặc cái váy này. Nhưng đã nhận lời với người ta rồi chẳng nhẽ hủy, thế thì mất lịch sự. Thôi thì đành đến chỗ đó vậy. Nghĩ rồi nó đứng dậy và đi chuẩn bị đồ đạc.

.

.

7h30.

You raise me up, so I can stand on mountains……. You raise me up, to walk on…..

Nó nhấc máy, bên kia một giọng nam trầm ấm vang lên.

- Alo, em xuống nhà đi, anh đang đợi dưới nhà – là Joe

- Vâng.

Nó chỉnh lại quần áo rồi chạy xuống nhà. Khóa cửa cẩn thận, nó nhẹ nhàng tiến đến xe của Joe. Joe nhìn nó ngẩn người trong giây lát. Hôm nay nó trang điểm nhẹ nhưng vẫn nổi bật được khuôn mặt trắng hồng. Sau một hồi ngơ ngẩn, anh cũng lấy lại được bình tĩnh mở cửa xe cho nó. Nó vào xe, cảm thấy hơi khó chịu với cái váy đang mặc. Joe nhìn nó bật cười thành tiếng.

- Sao? Nhìn em kì lắm sao mà cười?

- Không có gì. Chỉ là tự nhiên thấy buồn cười thôi – Joe lại cười.

Anh tra chìa khóa rồi phóng xe đi.

Dừng lại trước một tòa nhà sang trọng, anh chạy xuống mở cửa cho nó. Nó bước ra, ngước mắt nhìn khung cảnh diễn ra trước mặt, trang hoàng và lộng lẫy, trong đời nó đã từng tham gia kh


pacman, rainbows, and roller s