
những gì nó nói nhưng có một điều anh hiểu là nó đã biến mất, vụt mất khỏi tầm tay của anh và rời xa anh.
Sự việc diễn ra ko theo như dự đoán của mình, đúng hơn là ngoài tầm dự đoán làm cho ngọn lữa trong lòng Woo đang bập bùng cháy, ruột gan nóng rang, khí trong người cần một nơi để thoát ra và việc có thể làm cho lượng khí đó thoát ra là....
"BỐP"
Woo nhào tới đánh Yun, ai cũng lo sợ ko dám lên tiếng chỉ biết né ra mà im lặng theo dỏi mặc dù ko hiểu việc gì đang xẩy ra.
-Kang Yun, tại sao lại là cậu hả, tại sao chứ..... .Yun té xuống sàn, anh đang căng mắt hết sức mà nhìn Woo, đáng lẽ người nên tức giận là anh mới đúng, người nên hét lên là anh nhưng tại sao lại là Woo.
Đứng dậy Yun nhào tới chỗ Woo nắm lấy cổ áo anh. -Cậu còn lớn tiếng à, mọi chuyện đều do cậu mà ra, nếu cậu ko chia tay Ha Rum thì sự việc sẻ như vậy sao?.
-Hừ, tại tôi à, nếu cậu phân biệt rõ tình cảm của mình...nếu cậu ko quan tâm tới Ha Rum như vậy thì mọi việc sẻ ko đến nước này, tất cả là tại cậu.
Hai người như hai con thú hoang xổng chuồng và mất hết nhân tính làm cho ko khí nóng lên, ngợp ngạc đến khó thở.
-Hai người thôi đi. Hong mạnh bạo bước ra hét lớn, thấy nó như vầy thì cô ko còn gì phải kiên dè, e ngại với những người tự cho là quý tộc.
Đôi mắt ngấn lệ nhìn Yun và Woo, đôi mắt ko hề tò chút yếu kém mà là một đôi mắt đầy căm ghét nhìn hai người con trai trước mặt.
-Kang Yun...cậu còn chưa biết lỗi lầm của mình à...tất cả là tại cậu....đáng lẽ Tara ra đi trong vui vẻ....tại cậu....cậu vì cô ta mà cậu làm tổn thương Tara hết lần này đến lần khác....cậu ko có quyền lên tiếng ở đây.
-Hong...bình tĩnh đi. Chạy lại Bo ngăn, Tea Hin cũng đi theo.
-Hai người tránh ra... hai người ko thấy tên đó đã làm gì với Tara à...
Nước mắt cứ thế mà chảy lăng dài trên bờ má của Hong, cô tuyệt đối ko tha thứ cho ai làm nó đau lòng, tuyệt đối ko, quẹt nước mắt, bỏ đi trong tiếng nất khiến cho Bo cảm thấy khó chịu, phải, anh đã thích Hong, mặt kệ mọi thứ anh chạy theo Hong.
-Anh Yun...lần này...anh sai rồi đấy. Tea Hin lạnh giọng nhìn Yun rồi quay phắt đi khỏi.
...........
Sau khi rời khỏi học viện Ireland, nó cùng tứ đại hộ pháp quay về Nam Phong để kịp trước lúc nguyệt thực xẩy ra.
Đặt nó lên phiến băng ngàn năm, còn một tiếng nữa thì nguyệt thực mới xẩy ra, cơn đau thứ bảy sẻ bọc phát từ bay giờ cho đến khi nguyệt thực bắt đầu, phải đặt nó vào trong băng để chế ngự cơn đau mới mong sống sót qua đêm nay.
-Anh Thiên, chị Tara có sao ko?.
Nguyệt kéo áo Thiên lo lắng hỏi.
-Về kịp lúc nên ko có gì nguy hiểm.
Quay sang nhìn người con gái đang yên vị trong lòng tản băng lớn, anh chợt nhớ đến lúc nó chạy lại ôm lấy anh, vô tình anh đã cảm nhận được một thứ từ nó, một thứ mà mười năm trời đã ko cảm nhận được...Lệ.
Một tiếng trôi qua, tản băng được đem ra ngoài, đặt chính giữa đôi cánh lớn trên nền gạch được bao quanh là hình của Tứ Linh. Thiên với Thanh Long, Phong với Bạch Hổ, Danh với Chu Tước và Nguyệt với Huyền Vũ.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ
_Lords Temporal (nam): 120t, hoàng tộc anh, vam thuần.
_Nam Phong Bạch Liên (nữ): 40t, tam tiểu thư của Nam Phong gia, em của ba mẹ nó, vì lấy vam hắc đạo nên được xem là vam hắc đạo.
_Anne Valois (nữ): 17t, con gái của Nam Phong Bạch Liên, cha là vam Pháp, vam quý tộc.
-------
Cánh cửa lớn mở ra, từ trong một người bước ra, thân hình cao to với hàng chân mài rậm rạp, đôi mắt màu xám xịt chứa đầy tà ác, từ người ông một tà khí toát ra dữ dội.
-Chủ nhân...người đã thức giấc. Cầu Nhậm, chủ tịch hội đồng Hắc lâm cung kính cúi chào ông ta.
Cùng lúc đó, tại Nam Phong, khi mặt trời và mặt trăng xếp thành một, ánh sáng từ nguyệt thực tìm đến nó làm tản băng nức dần, bể ra và người nó bay lên ko trung, hai đôi cánh màu trắng to lớn mạnh mẻ xuất hiện ôm trọn lấy người nó, phong ấn được giải, sức mạnh loan tỏa khắp nơi trên hành tinh, mặt trăng và mặt trời bắt đầu lệch đi, nguyệt thực đang biến mất và tưởng chừng như chỉ có vậy nhưng khi mặt trăng mà mặt trời vừa lệch đi hoàn toàn thì lại một lần nữa nó đang xếp thành hàng.
Thiên, Phong, Danh, Nguyệt cùng bà nó và hai nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay sang nhìn nó, nó vẫn được bao trùm bởi hai đôi cánh mạnh mẽ, cánh vẫn chưa mở.
-Anh Thiên...chuyện gì vậy....nguyệt thực lại xẩy ra thêm một lần nữa sao?. Nguyệt nhìn Thiên.
-Chuyện này.... .Ấp úng Thiên nói, đây là hiện tượng mà chưa bao giờ anh thấy, mặt trăng và mặt trời xếp thành hàng hai lần liên tiếp.
Khi mặt trăng và mặt trời lại xếp thành một hàng thì nó đỏ lên, ánh sáng màu đỏ chiếu xuống người nó, một trận cuồn phong kéo đến quấn lấy nó, mọi người ai náy đều lấy tay che mắt tránh cuồn phong và khi nhìn vể phía nó thì từ trong lớp cuồn phong mờ ảo, nó lại có thêm một đôi cánh...đôi cánh màu đen hu