
rùng người phát ra làm cô phải rùng mình vài cái, cô cứ tường mình đang lơ lững ở Bắc Cực chứ ko còn ở Hàn Quốc nữa.
Nhanh chóng định thần, cô gòng mình bật dậy quát vào mặt nó hỏi. -Cô nói cái gì?.
-Cô bị điếc à. Ko nghe thì ráng mà chịu. Hỏi tôi làm gì!.
-Cô. Đứng họng, ko biết nói gì, cô chỉ biết đứng đó trợn hết tròng trắng ra mà nhìn nó phẫn nộ.
-Đừng nhìn, coi chừng lé, vậy là hết đẹp rồi, hắn sẻ ko thích đâu!. Nó, một lời nói trêu chọc lại vang lên khiến cái Ha Rum tức điên người, mặt ngày càng đỏ.
Ánh mắt bắt đầu rươm rướm vài giọt nước mắt, hắn thấy cô như vậy thì liền bật dậy đi thẳng về phía nó và cô. Woo cũng ko ngại, ạnh cũng gióng hắn, tiếng về phía hai người, chỉ có cái khác nhau là hắn bước đi rất nhanh và nhanh chóng có mặt tại hiện trường.
Đưa bàn tay lên vai của cô, anh hỏi. -Ha Rum, ko sao chứ?
-Híc...híc, cô ta thật quá đáng, mình có làm gì đâu mà cô ta lại nói mình dụ dỗ cậu chứ!, Híc...híc....
Nghe xong, ánh mắt có chút, chỉ một chút giận dữ quay sang nhìn nó.
Cùng lúc đó, Woo cũng đã có mặt tại hiện trường "vụ án", cái Ha Rum thấy Woo lại gần thì giã vờ khóc lớn nhưng cô đã lầm, anh ko hề để tâm đến cô mà lại đứng cạnh nó vs ánh mắt thật sữ là rất ấm ánh.
-Tara!, sao cậu lại ở đây vào giờ này?.
-Có chuyện!. Một từ hết sức ngắn gọn, nó nói mà mắt cứ nhìn về phía hai người đang ân ân ái ái với nhau trước mặt mình trong khi hai người là nhân vật thấy bạn nó gặp rắc rối mà ko giúp còn lấy luôn món quà nó tặng Hong.
-Cô còn ko mau đưa vật đó cho tôi.
-Vật đó?, là vật gì chứ?. Cái Ha Rum vẫn ko thoi cái trò khóc xướt mướt đó mà hỏi lại.
-Còn hỏi, vậy hồi nãy cô đã nhận được vật gì?.
-Ý cô là...thẻ bài?!.
-Chứ ko lẽ cô nghĩ cô có thứ gì đáng giá sao?.
-Cô..., mà tại sao tôi phải đưa cho cô chứ, cô tưởng tôi sợ cô sao?.
-Vậy thì cô là cái thứ gì mà có được nó, ko lẽ cô vẫn chưa thuộc hết máy cái nội quy mà mấy vampire ngu ngốc các người đặt ra sao?.
Thêm một cái sững sốt, lần này đến cái ôg thầy thên bục giãn cũng phải điến người ra mà ngớ ngẫn.
Woo, hắn, Ha Rum, ko tin vào tai mình, lần trước nó nói vậy họ cứ tưởng nó chỉ là nhất thời sơ ý nói nhầm thôi chứ ai dè..
Từ bỏ cuốn sách dày cuộn của mình, ôg thầy giáo đi lại hậu trường "vụ án".
-Em là ai?. Ôg hỏi.
-....
Ko trả lời, nó vẫn để nguyên cái tư thế chìa tay ra mà im lặng nhìn cái Ha Rum.
-Em có biết em đang nói gì ko?. Tiếp tục ôg hỏi trong khi nó ko hề trả lời.
-....
Vẫn vậy, lập lại cái tư thế khi nãy.
-Em...
Thấy nó vẫn ko trả cầu mình ôg định hỏi tiếp nhưng lời nói vẩn ko thành câu thì đã bị nó chặn miệng.
-Ôg có thôi lảm nhảm ko?!.
Sóc nặng khi cấu nói của nó thốt ra, ôg bèn nhảy sang chuyện khác.
-Thôi được rồi, vậy em đến đây có việc gì?. Ôg nhẹ giọng hỏi.
Nó vẫn giữ cái tư thế ấy mà nói. -Ko phải tôi đã nói trước rồi sao, tôi lấy lại đồ!, nghe chưa?.
-Đồ gì?.
-Ôg không biết à?, tôi thấy lạ thiệt, một chuyện quan trong như vậy thì tại sao ôg ko biết kìa?.
-Kim Ha Rum!, cô định lấy làm của riêng sao?. Nhìn Ha Rum có nhẹ giọng hỏi.
-Ko!, ko phải, tôi định hết giờ học sẻ đưa!. Giật mình cô đính chính lại.
-Thật ra các em đang nói đến vật gì?. Ôg thầy ngày càng thắc mắc, lên tiếng hỏi lại hai người.
-Là thẻ bài S!. Tea Hin từ sau lên tiếng.
Mắt trợn to, ôg thầy đứng người khi nghe Tea Hin nhắt tới thẻ bài S. Lấy lại bình tĩnh, ôg hỏi. -Tại sao các em lại có được nó?.
-Dạ cái này thì em biết!. Ha Rum nhảy vào nói.
-Thẻ bài này là của trường!. Vừa nói, cô vừa lôi trong túi ra miếng thẻ bài màu vàng kim.
-Em nói gì?. Của trường thì sao lại ơ trong tay em?
-Các người im đi!, bay giờ tôi đến đây để lấy lại nó chứ ko phải là nghe máy người nói chuyện. Nó nhảy vào cắt ngan câu chuyện mà nó thật sự là ko muốn nghe.
-Hừ, hay thật, tại sao tôi phải đưa cho cô, vật này là của trường tôi mà!. Ha Rum lớn giọng nhìn nó nói.
-Vì nó là của tôi, à mà ko, của Hong mới đúng chứ.
Nực cười, cô nói của cô, rồi của ai tên là Hong có nghĩa là sao, cô giỡn à?. Ha Rum tiếp lời.
-Thì của tôi!, nhưng tôi đã tặng cho Hong thì là của Hong!, mà trí nhớ của cô cũng tệ thiệt, mới gặp Hong hời sáng mà quên nhanh vậy!. Nó tiếp lời.
Cuộc đấu khẩu của nó vs Ha Rum ko ai dám chen vào nên cuộc đấu khẩu này diễn ra rất là êm xuôi.
-Người hồi sáng?. À thì ra là con nhỏ ăn cắp đó hả, chắc bây giờ nó không xong rồi, là bạn cô sao, cô b....
Lời nói của cô vẫn chưa tuôn ra hết thì cô đã nhận lấy được một cái tát trời gián của nó ban cho làm cô té nhào xuống sàn. Thấy cô té hắn vội vàng đỡ cô dậy. rồi quay sang nó nói.
-Cô đang làm gì vậy hả, đến đây gây rối sao, đi mau!. Ánh mắt tức giận của anh nhìn nó làm nó càng k