Polly po-cket
Nắm Lấy Tay Anh

Nắm Lấy Tay Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324471

Bình chọn: 8.00/10/447 lượt.

tiếp tục kéo tay Minh Anh, nhưng lần này mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều bởi Minh Anh không còn chống cự nữa.

- Mặt mũi xinh đẹp mà sao ở dơ thế không biết? – Thảo lẩm bẩm chêm thêm khi dắt Minh Anh đi đến trước thang máy.

- Trên nhà có ai không? – Bấy giờ Minh Anh mới dám mở miệng.

- Không có! Người tốt người xấu gì em đuổi đi hết rồi. Bực cả mình vì cái kiểu vớ vẩn của mấy người. Chỉ giỏi hành hạ nhau.

- Làm sao em biết? – Bước vào thang máy, Minh Anh lại hỏi.

- Vì em thông minh hơn chị! – Thảo nhấn mạnh. – Tối qua em về muộn nên không biết gì. Sáng sớm dậy lại thấy lắc tay của chị rơi trước cửa phòng anh Hiếu. Em hỏi chị My nhưng chị ấy không nói. Đến lúc em xem camera thì hiểu ra mọi chuyện.

- Nhà em có lắp camera à? – Minh Anh kinh ngạc.

- Đương nhiên rồi! Trừ phòng anh Hiếu, chỗ nào cũng có. Em là Hạ Thảo đấy. Chị không biết em nhiều người hâm mộ thế nào à? Phải đề phòng chứ.

- Vậy anh Hiếu đã biết chưa?

Nghe câu này, Thảo không đáp mà lại tặng thêm cho Minh Anh thêm hai viên đạn nữa. Cô nàng này thích lườm người ta thế không biết. Chờ cửa thang máy mở, Hạ Thảo bước ra luôn, bỏ mặc Minh Anh lẽo đẽo theo sau vừa đi vừa hỏi.

- Anh Hiếu biết rồi à?

- Chị còn biết nghĩ đến anh Hiếu sao? – Thảo lên tiếng – Chị có biết từ sáng sớm đến giờ anh ấy như phát điên lên không? Lúc em cho anh ấy xem đoạn băng, thiếu chút nữa anh ấy đập nát màn hình laptop của em luôn rồi.

Kinh khủng vậy sao, Minh Anh thầm nghĩ.

Vào đến bên trong nhà, nhìn mọi thứ, nhớ ra mọi chuyện, cô lại thở dài. Cô chỉ gây họa là giỏi thôi, mẹ cô nói không sai tí nào mà. Nhắc tới me, Minh Anh mới nhớ tới cái pin điện thoại, trước khi bị Hạ Thảo ủn vào phòng tắm, Minh Anh còn mặt dày nhờ cô bé cho sạc nhờ.

Sau khi gột rửa bụi bẩn và phiền muộn, Minh Anh ra khỏi phòng tắm trong hình dáng sạch sẽ tươi tắn như mọi khi.

Còn đang bận lau khô tóc thì Minh Anh đã thấy Thảo bê bát phở thơm lừng nghi ngút khói đến trước mặt.

- Cho chị! Ăn đi tí còn có sức cãi nhau với anh Hiếu, máy sấy trong ngăn kéo kia kìa – Thảo chỉ. – Chị lấy dùng đi!

- Em không ăn à? – Minh Anh nghe tiếng dạ dày réo như sấm rền nhưng cô vẫn hỏi cho phải phép.

- Em ăn rồi. Cái này là mua cho chị thôi.

- Em biết chị sẽ đến à? – Minh Anh ngạc nhiên.

- Em chưa nói là chị rất ngốc à? Chị yêu à, không dùng đại não để nghĩ thì nó sẽ teo lại mỗi ngày đấy, có biết chưa?

Dứt lời Thảo quay đầu đi vào trong phòng.

Lần đầu tiên trong đời Minh Anh bị một cô nhóc 17 tuổi lên lớp cho như thế đấy. Không lẽ cô ngốc tới mức ấy? Nhưng thôi, phải ăn đã, có thực mới vực được đạo. Minh Anh lập tức cầm đũa lên đánh chén một bữa no nê.

Vừa đúng lúc cô bê bát để vào bồn rửa thì nghe tiếng cửa mở. Thảo trong phòng đi ra, Hiếu từ bên ngoài đi vào. Hai anh em nhìn nhau rồi lại cùng nhìn vào trong bếp. Hạ Thảo nói.

- Hai người tự giải quyết nhé! Em phải đi bây giờ. Tối nhớ đến xem em diễn đấy. Bye bye!

Cô bé đi rồi, để lại trong căn nhà hai con người với một bầu không khí kì cục.

- Bát để đấy lát anh rửa. Em mau ra đây ngồi đi. – Cuối cùng thì Hiếu cũng lên tiếng.

Minh Anh nuốt khan, cô đành đặt miếng mút xuống, lúi cúi đi đến chỗ anh, nhìn bộ dạng đúng là đang vô cùng hối hận.

Thả người xuống tấm nệm sofa, Minh Anh chẳng dám ngẩng đầu nhìn Hiếu. Cô biết cô sai rồi, Minh Anh nín thở chuẩn bị tinh thần đón nhận trận đại hồng thủy đến từ cơn giận của Hiếu.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không như cô nghĩ.

- Tối qua em đi đâu? – Hiếu ngồi xổm trước mặt Minh Anh, nắm lấy đôi tay cô, hỏi vô cùng dịu dàng.

Minh Anh không biết phải phản ứng thế nào. Sao anh không mắng cô, giống như cái cách Hạ Thảo đã làm ấy, thà như thế còn dễ chịu hơn.

- Có nghe anh hỏi không? Em đã ở đâu suốt đêm hôm qua?

Nghe đến lần thứ hai, Minh Anh đành ngẩng lên nhìn Hiếu, cô đáp.

- Em xin lỗi.

- Xin lỗi cái gì? – Hiếu vẫn kiên nhẫn hỏi.

- Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh. Tại em không tốt, tại em không chịu suy nghĩ, tại em không đủ tự tin, tại em mù quáng. Đều là lỗi của em. Em xin lỗi!

- Em có muốn biết bố mẹ anh qua đời thế nào không?

Hiếu đột nhiên đổi chủ đề, anh ngồi lên ghế bên cạnh Minh Anh, hai tay nắm chặt để trên đầu gối. Hít một hơi thật sâu, anh bắt đầu kể.

- Năm anh 25 tuổi, có lần anh đi tình nguyện cùng với một câu lạc bộ của trường. Bố mẹ anh và Hạ Thảo thì đi về quê. Trong nhóm bạn đó, có hai người cùng tên với anh. Trong hai người đó lại có một người dùng điện thoại cùng loại với anh. Một đêm đốt lửa trại, bọn anh đàn hát, ăn uống rất vui vẻ. Đến rạng sáng thì cậu bạn Hiếu kia của anh bị đau bụng. Đau đến nỗi bọn anh phải gọi xe đưa cậu ấy đến bệnh viện tỉnh. Rồi anh chủ nhiệm câu lạc bộ gọi báo tin cho bố mẹ cậu ấy. Nghe tin con trai phải mổ ruột thừa, họ lo lắng lập tức lái xe đến chỗ