
ấy lạ khi nó hok hề để bụng ngay khi anh xé toang tờ giấy khen mà nó yêu quí…. và nó làm…
_ Không phải…
Nó nấc lên… nói với nó bây h thật khó….
_ Em thik anh ấy!!! sự thật là vậy….
_ Tại sao??? Em đã thik anh….
_ Là đã…. Chun ah!!!
_ Vì anh lừa dối em sao??? Em với nó trả thù anh bằng cách này…. Anh
thề với em… đúng là ban đầu anh có ý nghĩ đó…. đuổi em ra khỏi nơi anh
sống, trả mọi thứ về trật tự…. Nhưng dần dần anh hiểu ra em chính là
trật tự anh cần… và anh muốn…. anh không muốn xa em…. và anh….
_ Không phải vì lẽ đó….
Bây h nó nhìn thẳng vào mắt Chun… nếu có lúc nó phải nói ra tất cả… ắt hẳn phải là lúc này….
_ Em có cảm giác với Joe trước khi em biết mọi chuyện… khi em đứng ở
cánh cửa của anh… là lúc em đang nghĩ nói với anh như thế nào về chuyện
em thik Joe… Em đã nghĩ là không thể… nhưng em không thể kìm được…. em
xin lỗi… em… em…
_ Em thik nó????
Nó mím môi… lặng lẽ gật đầu…
_ Hai người yêu nhau???
Chun vẫn hỏi bằng giọng sền sệt….
_ Em xin lỗi….
Nó lại nói câu nói chán ngắt đó… và nó không dám ngó Chun thêm một giây nào nữa…
_ Nói cho em biết… ANH SẼ KHÔNG BAO H CHẤP NHẬN CHUYỆN NÀY!!!
Chun hét to vào mặt nó… trước khi giận dữ bỏ lên xe và phóng đi trong tâm trạng uất ức khó tả…. Nó dường như có thể hiểu được đôi chút gì đó
cam giác của Chun… Cảm giác khi Chun chắc chắn rằng trong đầu nó không
có ai khác ngoài mình… rồi lại tình cờ nhận ra Chun không là gì trong
nó…..
Nó muốn khóc… nhưng khóc thật không xứng đáng…. mặt nó cứ đỏ bừng và
đôi mắt chỉ chực òa ra!!! Cơn gió mang một luồng bụi đến làm nó ko có cớ mà ngăn nước mắt…. Tiếng lá loạt xoạt đâu đây… Nó không mảy may để ý…
quan trọng hơn với nó là Chun sẽ xử sự ra làm sao sau ngày hôm nay…
_ Đưa đây cho anh…
_ Đưa đây cho em….
_ Của anh…
_ Của em…
Sau khi hét lên và dồn hết sức mạnh vào cánh tay cầm đũa chắc chắn….
Joe giật được cái đùi gà béo ngậy từ đôi đũa chắc chắn hok kém của Chun… Và ngay lập tức… anh chàng phi cái đùi vào bát nó.,… và cười điệu cười
hok *****ng hàng…
_ Ăn đi…. tốt cho… tất cả của em đấy….
Nó nhìn Joe với ánh mắt kinh hãi… Adan và Mike rú lên như thể bọn nó
đã biết cái gì đó thú vị… Ella hục hặc cười trong đống cơm lùng bùng…
Chun thì cắm cảu hết biết….
Tức giận ngó cái mặt đầy tự hào và hãnh diện của Joe lúc ấy… Nó liếc
nhẹ sang Chun… cảm thấy hơi tưng tức vì chưa cho cả hai hai cú đấm đích
đáng….
Mấy ngày qua…. nỗi mặc cảm của nó với Chun dần tắt… đơn giản vì điều
nó lo sợ cũng thành sự thật…. Chun và Joe làm một trận chiến thực sự….
Khi là giành nhau cho nó ăn … khi làm công việc hộ nó…. khi thì tranh
thủ kéo nó ra chỗ vắng vẻ thổ lộ tâm tình mỗi khi người kia không có
nhà… Khi khác lại cố gắng gần gũi nó khi người kia ở ngay trước mặt….
Gạt qua sự tức tối vì cả hai coi nó như một thứ đồ vật… chính xác là
một con gấu bông được cưng chiều…. Nó hết sức cố gắng để tất cả những
trò trẻ con trên kia chấm dứt… bằng cách nói 1000 lần mỗi khi có thể với Chun, rằng nó hok thik Chun tí ti nào hết…. Nó còn làm một số biểu hiện chống đối… nhưng Chun vẫn trơ ra mà chiến đấu với Joe…. Cuối cùng,
trong sự thất vọng vô bờ bến… nó hiểu mối quan hệ nhằng nhịt của nó với
hai anh em họ Ngô… đã bị ông bố thân yêu phát hiện….
Một mắt nó ngắm cái đùi gà chăm chú… mắt kia chớp được cơ hội là liếc ông Ngô một cái,….
_ Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó giẫm trúng chân Adan khi tình cờ gặp ánh mắt soi mói của ông Ngô… Thằng bé đang nhìn nó bằng tất cả lòng căm hận….
Ông Ngô cười nhẹ… và nói với cái giọng ” ta đây biết tuốt “
_ Bố biết rồi….
Người lãnh hậu quả cú phun phì phì tất cả phần còn lại của cái đùi từ nó… là Ella…. Mike thở nhẹ vì may mắn ngồi cách Ella 5cm….
Dù khó chịu… Nhung Chun vẫn phẩy nhẹ đống đồ ăn trên người Ella bằng
đầu móng tay…. Và sis đáp trả lại Chun một ánh mắt biết ơn vô cùng…
_ Bố biết cái gì…
Chun nhăn mặt sau khi vừa vẩy đi một mẩu thịt từ ngón tay….
_ Biết kon đang thik…. cô bé này….
Ông Ngô chỉ thẳng vào mặt nó…. may là bây h nó không có gì trong
mồm…. nhưng nước bọt thì có… và bây h đến Mike là người lãnh đạn…
Joe cắm cúi với đĩa thức ăn như thể mình không tồn tại…. trong khi Chun lúng búng…
_ Gì cơ??? Cô bé nào???
Anh chàng tỏ vẻ ngây thơ nai tơ khi đảo mắt quanh phòng kiếm cô bé vô hình….
_ cả Joe nữa….
Ông Ngô chậm rãi…. có vẻ không chút chú ý đến việc tảng lờ của
Chun….. Giọng ông nghiêm túc thực sự…. Điều này chứng tỏ khi ông gọi tên Joe thay vì ” thỏ con “…
_ Tình tay ba…..
Ông kết thúc… và tiếp tục với thức ăn…
_ Phải….
Joe quyết định đối mặt… và quàng tay qua vai nó….
_ Chỉ con và Ariel… anh ấy hok có phần….
Joe liếc xáo sang phía Chun…
_