
sao lại muốn giết người thân duy nhất của mình?
- y*ri, ngươi có biết tại sao Quạ lại muốn giết người thân duy nhất của mình hay không?
Im lặng...cười một mình, tự nhiên thấy mình thiệt là ngốc.
- Xin lỗi...ta quên mất là ngươi sẽ không bao giờ có thể trả lời ta được nữa. Ngươi đã mãi mãi câm lặng dưới đáy mồ sâu.
Nhưng đó là thói quen. Lúc nào cũng vậy, hễ có vấn đề gì khúc mắc thì người được hỏi đầu tiên sẽ là y*ri. Bây giờ phải hỏi ai đây?
Vì sao loài Quạ lại tự biến mình thành tay sai của Thần Chết? Làm một Thiên Thần khó lắm sao?
Vì sao Quạ lại muốn giết người anh em duy nhất của mình?
Cánh cửa hé mở.
Từ lúc nào đó, sự sống và cái chết đã không còn cách nhau một khoảng xa nữa.
- Chào mừng quay lại Thần Long Đảng, Tô Ngọc Lâm!
Giờ thì chỉ còn lại hai người. Tất cả đều đã chết. Cuộc chiến thật tàn ác. Nó kết thúc với cảnh hai đối thủ tận mắt chứng kiến những người bên cạnh mình lần lượt ngã xuống.
- Tới để giết tôi?
Bộ Kimono vẫn mang một màu đỏ thẫm của máu như ngày nào. Mấy bông hoa bách hợp trắng thêu trên áo vẫn còn tươi nguyên sắc. Có khi nào đó, tới một lúc, chúng sẽ héo tàn hay không? Chỉ có Chúa mới biết chuyện đó.
- Không...
Cười...là mỉa mai? Hay là vui mừng? Hoặc cay đắng?
- Vì sao?
- Vì chúng ta là anh em.
Nặng nề...có cái gì đó rất nặng nề trong ngực. Cái gì vậy? Là trái tim à?
- Anh có biết tại sao Quạ Đen lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng duy nhất của mình không, Tô Ngọc Lâm?
Im lặng...kể cả Tô Ngọc Lâm cũng không có câu trả lời.
- Ngọc Lâm! - Lần thứ hai, cánh cửa bật mở.
Họ còn sống...
- Quất Chi? Hoàng Long? Hai người...chưa chết à?
- Hừ, may mà tôi thông minh, trang bị sẵn dù lúc rơi xuống núi.
- Cậu không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cậu.
Đủ mặt hết rồi...dù có như thế nào đi nữa, tất cả đều phải chết.
Phải chết!
- Coi chừng! - Hoàng Long hét lên, cùng lúc đó xô Quốc Chi ra xa.
Năng lực của Quỷ Dữ...
Tất cả đều phải chết!
Hoàng Long giơ súng lên.
Bắn đi!
- Đừng!
- Ngốc! Nếu chúng ta không giết cô ta, người chết sẽ là chúng ta đó.
Nổ súng...viên đạn dừng lại giữa không trung. Dường như nó không thể xuyên qua được bức tường vô hình kia.
Giống như trước đây. Tất cả đều phải chết!
"Naomi...Mẹ van con...đó là cha của con mà..."
Những người thân...
"Em cũng thấy rồi đó, nó không phải là người. Giết nó đi!"
Không phải...mà đó là những con Quỷ đang thèm khát được uống máu người.
- Ahh...
- Hoàng Long!
Cho nên, không ai được phép sống sót ra khỏi đây hết.
Quất Chi bắn thêm mấy phát đạn nữa, nhưng kết quả không mấy khả quan. Và cuối cùng, một cây dao mổ được phóng ra.
"PHẬP!"
Máu bắt đầu hòa cùng sắc đỏ của Kimono, hoa Bách Hợp đang chuyển sang màu đỏ.
Tại sao Quạ lại muốn giết người thân duy nhất của mình? Tại sao?
- Cuối cùng...cuối cùng rồi anh cũng chịu ra tay.
- Tại sao?
Chỉ những người có cùng năng lực thừa kế mới có thể giết đối phương. Đó là lý do.
- Từ rất lâu...lâu lắm rồi...em đã chờ ngày này...
- Đồ ngốc! Tại sao em lại làm như vậy? Nếu anh biết con dao của mình có thể xuyên qua bức tường vô hình đó...
- Thì anh vẫn sẽ giết em, đúng không?
Cuộc sống là vậy. Chưa bao giờ người ta tìm ra thứ gì hoàn hảo hết.
- Cám ơn anh...em đã hiểu rồi.
- Chuyện gì?
- Loài Quạ Đen.
Vì Quạ không muôn nhìn thấy Phượng Hoàng hạnh phúc.
Vì Quạ muốn hạnh phúc chỉ thuộc về riêng mình mà thôi.
Vì thế giới này không nên có hai người cai trị.
- y*ri...
Gọi tên một người bạn, rồi nhắm mắt.
Một lý do nữa, vì không còn muốn tiếp tục cuộc sống vô nghĩa này.
Tô Ngọc Lâm hôn nhẹ lên trán Naomi, rồi bế xác của em gái lên, lặng lẽ bước đi.
Chiều dần trôi, bầy Quạ tan tác.
1 tuần sau...
- Hai người phải đi thật sao?
- Uh! Ngọc Lâm bảo không muốn ở lại Nhật nữa. Vì nó khiến cậu ấy nhớ lại những chuyện không vui.
Quất Chi gật gù :
- Hiểu! Vậy...chúc hai người luôn bình yên. Có rắc rối gì cứ gọi cho tôi! Tôi cũng quay về Trung Quốc, và bắt đầu...ủa, tờ giấy gì ở đây vậy?
- Thư của Ngọc Lâm! - Hoàng Long sốt sắn.
"Xin lỗi...có lẽ lúc hai người đọc xong lá thư này thì tôi đã đi đến một nơi rất xa rồi. Xin đừng tìm tôi. Vì tôi cố tình ra đi mà. Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng tôi nhận ra rằng cuộc sống này vốn không có gì hoàn hảo hết. Những người bên cạnh tôi đã lần lượt ra đi. Tôi chỉ biết đứng đó, nhìn, và không làm gì cả. Tôi nghĩ ngôi sao của tôi là một ngôi sao xấu. Bất hạnh không bao giờ buông tha cho những ai ở cạnh tôi. Quốc chi, phiền cô thay tôi coi sóc Thần Long Đảng. Còn Ho