
khỏi đầu anh.
- Anh thức dậy cho tôi! Tại sao anh lại ờ đây? Tại sao.....
Cậu khựng lại một lúc rồi giật mình.
- Anh....anh đã bỏ thứ gì vào thức ăn tối qua?
- Thuốc ngủ! - Anh vừa ngồi dậy vừa trả lời - Chằng phải tối qua tôi đã cảnh báo với cậu trước rồi sao?
- Anh...anh......
- Yên tâm đi! Tôi không làm gì cậu hết. Ai ya, không phải là cậu mong tôi làm "chuyện đó" chứ? Nếu như cậu muốn thì....
- Anh tránh ra cho tôi!
Cậu đã đạp anh rơi xuống giường. Anh cũng rời khỏi đó.
- Anh bỏ thưốc ngủ vào thức ăn là có ý gì?
Anh gãi đầu :
- Tìm một chỗ ngủ qua đêm thôi. Nếu như tôi không làm như vậy thì làm sao có thể ngủ lại đây. Nhưng ngủ với cậu ấm thiệt đó.
Anh hốt hoảng khi cậu nhìn anh bằng đôi mắt đằng đằng sát khí :
- ANH CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY!
- Chờ tôi rửa mặt ăn sáng rồi mình từ từ.....
- BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY!
Cánh của trắng đóng sập lại và anh đang ờ ngoài đường. Anh cười :
- Cậu hung dữ quá đó. Nhưng không sao.....Ah, chúc cậu một ngày tốt lành! Tối nay tôi sẽ lại đến ngủ với cậu nữa.
- ANH CHẾT ĐI!
Một chậu hoa kiểng bị ném ra ngoài và anh phài nhảy sang một bên để tránh nó. Anh quay mặt bỏ đi.
- Cứ như thế đi! Tôi thích cậu như vậy lắm! Tối nấu sằn cơm chờ tôi nhé!
Cậu đặt mạnh ly trà xuống bàn làm ai nấy đều ngước nhìn.
- Cậu không được vui à, Ngọc Lâm?
Các đồng nghiệp khác lập tức vây quanh cậu.
- Ah....không có gì hết!
- Cậu thấy không khỏe chỗ nào? Có cần tôi khám cho không? Tôi rất rành về.....
- Tránh ra! Ngọc Lâm à, tôi là bác sĩ khoa điều dưỡng đây. Cậu có cần.....
- Cởi áo ra cho tôi xem nào!
Cậu toát mồ hôi trườc sự quan tâm nhiệt tình của các bạn đồng nghiệp. Cậu cười gượng :
- Tôi không sao thật mà. Tới giờ tôi phải đi coi bệnh nhân phòng số 18 rồi.
Cậu chuồn khỏi phòng thật nhanh. Để lại sau lưng là tiếng thờ dài của các đồng nghiệp :
- Các cậu có càm thấy Ngọc Lâm dạo này rất lạ không?
- Ừa, cậu ấy thường xuyên tức giận.
- Có chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Lâm của chúng ta nhỉ?
Cậu ngó đồng hồ trên tường. Đã 5h rồi. Cậu quay sang nguời trực chung với cậu :
- Anh có thể thay tôi trực ca này đuợc không? Tôi có chuyện phải về nhà ngay.
- Chuyện vì vậy?
- Làm ơn đừng hỏi tôi mà. Anh trực thay tôi nhé!
Vẻ khẩn khoản cùng thái độ xuống nuóc của cậu làm cho nguời bác sĩ trực chung đỏ mặt :
- À...tất nhiên là đuợc. Nếu cậu thấy mệt. Ngọc Lâm à, cậu rất là.....Ủa?!? Cậu ấy đâu rồi?
Cậu chạy thật nhanh về nhà, nhìn xung quanh coi có ai đang theo dõi không. Nhắm chừng an toàn, cậu mới lấy chìa khóa trong túi ra mờ vội cừa và đi vào trong. Cậu khóa lại ngay lập tức và kéo thêm một lô mấy thứ nặng nề khác chắn ngang cừa ra vào. Cậu muốn chắc chắn là anh không thể vào đuợc.
Cậu ngắm tác phầm chất cao như núi của mình và tỏ ra rất hài lòng.
- Uống nuờc không? Cậu làm việc rất mệt mà.
- Cám ơn....Á.....sao...sao anh.....
Cậu giật mình khi anh xuất hiện từ sau lưng cậu và đưa cho cậu ly nuớc lọc. Anh mỉm cười :
- Tôi tới lâu rồi. Vừa kịp lúc thấy cậu xây....Kim Tự Pháp đó.
- Anh...anh......làm sao anh có thể vào đây?
Anh giơ chùm chìa khóa lên :
- Tôi đã làm một chùm sơ cua nhà cậu rồi.
Cậu quay lưng ra sau định chạy ra ngoài, nhưng hình như không được với mấy thứ do chính tay cậu giăng ra. Anh tỏ ra tỉnh bơ :
- Tới giờ nấu cơm tối rồi đó.
Cậu nhìn ra sau lần nữa, rồi lại nhìn anh. Cậu đang căm tức vô cùng và rất muốn giết chết anh. Mà giá như giết người mà không cần ra tòa thì cậu đã giết anh từ lâu rồi.
- Cậu còn làm gì ở đó nữa? Hay chờ tôi nấu?
- Không cần! Để đó cho tôi.
Cậu vùng vằng đi vào trong. Đêm nay hứa hẹn là một đêm mất ngủ đối với cậu....
Thêm một lần nữa, cậu và anh ta lại ngồi ăn chung với nhau. Nhưng hoàn toàn khác với lần trước, cậu để phòng anh ta tất cả mọi phương diện. Cậu không muốn bị đánh thuốc mê thêm một lần nữa.
- Gì nhìn tôi chăm chăm vậy? Mới phát hiện ra tôi đẹp trai à?
Cậu quay mặt đi chỗ khác thay cho câu trả lời. Anh phì cuời :
- Cậu không nên quá lo như thế. Tôi không bao giờ dủng một cách hai lần với cùng một người đâu. Chà, cậu nấu ăn khá thật đó!
Vừa nói, anh vừa tọng vào họng một mớ rau cải xào. Cậu nhìn theo đầy hoài nghi.
- Không phải cậu cũng nghi ngờ thức ăn do chính tay mình nấu chứ?
Đúng là cậu không thể như thế đuợc. Cho nên cậu bắt đầu cầm đũa lên. Cậu ăn vội phần cơm của mình và dọn rửa thật nhanh. Xong, cậu nói :
- Phòng tôi, tôi ngủ. Còn anh thì làm ơn ngủ ngoài salong dùm tôi.
- Sao vậy?
- Nếu anh còn hỏi thêm gì hay không hài lòng thì anh có thể ra ngoài đường mà ngủ.
Anh nhún vai :
-