My Love

My Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323201

Bình chọn: 10.00/10/320 lượt.

hồ. Anh chịu khó nằm yên nhé.

Nó bắt đầu thấy choáng. Chưa bao giờ nó bị như vậy cả. Ngoại trừ lần đó, lúc Gia Thành và nó.....

- Sao rồi? Anh thấy không ổn chỗ nào?

Đã nói là không còn sức thì làm sao có thể trả lời được. Thằng nhóc này đang cố ý trêu nó à?

- Vậy bây giờ....tới phiên tôi nhé!

Nó kịp nhận ra ý muốn của Hạ Nguyên khi thằng ngóc ngồi lên người nó. Thằng nhóc này.....

- Tôi không hiểu.....sao phải là Tô Gia Thành nhỉ? Với người khác không được sao? Như tôi chẳng hạng.

Nó cố gắng cử động tay nhưng không được. Nó thầm nguyền rủa thứ thuốc chết tiệt này cũng như người bào chế ra nó.

- Cũng phải thay đổi khảu vị một chút chứ. Tô Gia Thành bảo anh phải sống. Nhưng nếu cứ như vầy thì sớm muộn gì anh cũng chết. Vậy...tôi sẽ làm cho anh tiếp tục sống. Thấy sao?

Nó nhíu mày. Nó muốn nói rằng "Cậu đi ra chỗ khác là tôi sống rồi!"

- Thử đi. Tôi cũng muốn lắm.

Đôi mắt nó mở to hết cỡ khi thằng nhóc Hạ Nguyên hôn lên môi nó. Cảm giác nhột nhạt làm nó rùng mình. Cổ họng nó nghẹn đắng. Nó cũng từng cảm thấy như thế. Nhưng thằng nhóc này đâu có uống rượu. Hay tại nó ảo tưởng đến Gia Thành? Dù sao thì nó cũng làm người Tiểu Thành tê cứng.

Lại trườn, lại sờ soạng khắp người nó. Không....không được.....

- Sao vậy? - Hạ Nguyên dừng lại khi nó nhích người một chút. - Chưa đủ nồng độ à? Vậy tăng thêm nhé!

Hạ Nguyên kéo mạnh chiếc quần ra khỏi chân nó, hành động thô bạo y như Gia Thành. Thằng nhóc tỉnh táo mà. Nó muốn gì đây?

- Giờ thì thoải mái hơn chưa?

Tay của Hạ Nguyên đang ờ sau lưng nó, từ từ trượt nhẹ xuống phần dưới. Nóng quá. Hơi nóng này là do nó sốt, hay do.....

Đau buốt. Nó phải chịu đau một lần rồi. Nó cứ ngở sẽ không đau như thế ờ lần tiếp theo. Nhưng không đúng như vậy.

- Ahhhh......

Hạ NGuyên bật cười :

- Chịu lên tiếng rồi à? Tốt! Cứ la đi. Cứ rên xiết đi. Điều đó chứng tỏ là anh hoàn toàn có thể quên Tô Gia Thành. La đi!

Vừa nói, thằng nhóc vưa cố tình làm thật mạnh. Bản thân thằng nhóc đó cũng thấy đau. Nó chấp nhận như thế. Một khi đã bắt đầu dần thân vào cảnh hoang lạc như thế này rồi thì không một ai là muốn dừng lại hết. Cả Hạ Nguyên lẫn Tiểu Thành đều như thế.

- La đi chứ! Sao anh không la nữa? Không đủ mạnh à?

Thêm một chút.

Một chút.

Lại một chút nữa.....

Đam mê.

Tê tái.

Cuồng dại.

Một kẻ muốn làm cho người khác quên và một kẻ muốn giết chết người đang làm mình đau ngay tức khắc.

Tiểu Thành động đậy mấy ngón tay. Vậy là nó đã có thể lấy lại tự chủ rối. Đêm qua là một đêm đáng nhớ với nó. Nó nhìn sang bên cạnh. Thằng nhóc đáng chết này hãy còn đang ngủ. Nó nghĩ là nó có thể yên thân sau vụ tối qua sao? Nó rút con dao bấm ra. Lưỡi kim loại sáng loáng đã đánh thức mi mắt của Hạ Nguyên.

- Gì vậy? Muốn giết tôi sao?

Hạ nguyên cho tay lên trán nó :

- Hết sốt rồi! Thuốc cũng hết công dụng.

Nó kề sát lưỡi dao vào cổ thằng nhóc.

- Làm thiệt ah?

Thằng nhóc cười, rồi tỉnh như không :

- Giết đi!

Nó nhíu mày. Nó rất muốn, rất muốn kéo lưỡi dao qua cổ họng của thằng nhóc láu cá này. Nhưng không hiểu sao tay nó vẫn ở nguyên chỗ cũ.

- Sơ hở!

Thằng nhóc đã giật lại con dao và uy hiếp ngược lại nó.

- Nếu làm không được, thì trước khi anh giết tôi, tôi phải giết anh trước.

Thằng nhóc dí lưỡi dao vào sâu hơn nữa cổ nó. Nó nhăm mắt lại. Hơi lạnh từ thanh kim lại đang đe dọa nó.

Có cái gì đó mền mại và êm ái hơn nhiều so với cái chết đang níu giữ môi nó.

- Anh là đồ ngốc!

Hạ Nguyên đã quăng con dao tự lúc nào.

Cứ như vậy thì làm sao sống tốt chứ? Yểu mạng thì đúng hơn.

Một cách vô thức, nó kéo cổ thằng nhóc xuống. Nó lại thèm thuồng cái cảm giác trơn nhẹ mền ấm này rồi. Nó muốn thử. Nó muốn cọ sát thân thể một chút. Nó muốn chinh phục cái cảm giác đau buốt kia. Nó bị nghiện rồi.

Nắng hắt qua cửa sổ rọi xuống đất. Một ngày mới lạ bắt đầu, một tình yêu khác sắp nảy nở. Cứ yêu đi. Cứ chà đạp hành hạ nhau đi. Chẳng phải đó là tình yêu sao?

Hong Kong.....

- Ngọc Lâm....bữa tối xong rồi. Cậu có muốn ăn chút gì không?

Im lặng kéo dài. Không có tiếng trả lời, căn phòng cũng lạnh lẽo vì bóng tối.

- Tôi mang vào phòng cho cậu nhé!

Vẫn vậy. Bầu không khí ảm đạm cứ bao trùm lấy tất cả.

Cánh cửa đóng lại. Bóng tối tiếp tục làm chủ.

Ngọc Lâm!

Cứ như mọi chuyện chỉ mới diễn ra tức thì. Gia Thành ngã vào người cậu, bê bết máu sau một phát súng.

Hãy sống cho thật hạnh phúc, có được không? Nếu anh không bảo vệ em được nữa, thì hãy tự lo cho mình nhé. Có chuyện này anh rất muốn nói với em. Anh yêu em.

Khi tình yêu biến thành một thứ đáng nguyền rủa.

Khi hạnh phúc tan vỡ như mảnh thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà.

Không


XtGem Forum catalog