80s toys - Atari. I still have
My Love

My Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323194

Bình chọn: 9.5.00/10/319 lượt.

u. Đúng là vóc dáng ấy, nhưng khuôn mặt thì không phải. Anh ngã xuống Tuyết, quặng đau vì vết đâm khá sâu.

"KENG!" - Thứ vũ khí dùng để sát thương anh rơi xuống đất, chính là nó, cây dao mà nha đã tặng cho cậu.

- Thế nào? Bị chính vật mà mình tặng cho người yêu quý giết, cảm giác tuyệt chứ?

Gia Thành bước ra, cùng với một đám người khác. Anh ta đâm thêm một nhát nữa vào ngực cậu :

- Ngọc Lâm vĩnh viễn là của tôi. Kẻ như cậu không xứng đáng để có được tình yêu của Ngọc Lâm.

Thêm một vết thương chí mạng nữa.

- Tại sao....tại sao.....

- Cậu còn chưa hiểu à? Ngây thơ hơn tôi tưởng đó. Cậu chỉ là một con cờ trong kế hoạch của tôi thôi, cám ơn cậu đã làm cho Ngọc Lâm đau khổ, rồi nó sẽ trở thành một sát thủ bậc nhất đấy. À, có một chuyện tôi cần phải cho cậu biết, dú sao thì cậu cũng chết mà. Tôi và Ngọc Lâm....không phải là anh em ruột. Tôi yêu Ngọc Lâm, thêm một lý do để cậu phải chết đấy, Thất giáo đầu.

Gia Thành đứng lên :

- Quăng cái xác này xuống biển đi! Dù cho không chết vì vết thương thì cũng chết vì lạnh.

Mọi vật từ từ chìm vào khoảng không, anh bắt đầu cảm thấy vết thương đau nhói, có nước đang xộc vào mũi, không còn thở được nữa.....

Một cái ly nữa bị ném vào tường. Gia Thành bắt đầu kích động như thế sau khi quay về nhà, vào phòng thăm cậu và toàn nghe cậu gọi tên Hoàng Long trong giấc mơ. Anh đã nốc khá nhiều rượu. Giống như một sự sỉ nhục, Hoàng Long đã chết rồi nhưng cậu cứ luôn nghĩ về hắn. Cậu không biết là mình đang ờ chung nhà với ai? Đang chịu sự châm sóc của ai à? Chẳng lẽ cậu không biết là Gia Thành cũng rất yêu cậu sao?

Cuối cùng là chai rượi bị ném mạnh xuống đất. Gia Thành lảo đảo bước lên phòng cậu, có một ánh mắt đang trộm dõi theo từng bước chân loạng choạng đó.....

Cậu có cảm giác rất khó chịu, vị đắng xộc vào cổ họng, có cái gì đó không được ổn cho lắm. Mùi rượu, rõ ràng là như thế. Cậu mở mắt ra, không khỏi giật mình khi thấy Gia Thành đang hôn cậu. Cậu hốt hoảng đẩy anh ra :

- Anh....anh làm gì vậy?

Bàn tay cậu ngay lập tức bị anh dằn xuống giường. Anh tiếp tục thọc sâu đầu lưỡi của mình vào miệng cậu. Cậu cố vùng thoát khỏi anh nhưng càng dùng sức, cậu càng bị anh đè chặt hơn. Anh đang say và anh không biết mình đang làm gì. Cậu hiểu điều đó, nhưng không có nghĩa là anh được phép làm chuyện này với cậu.

- Đừng....đừng làm như thế. Em xin anh. Đừng làm như thế.

Mặc cho cậu kêu la van xin, anh ghì chặt hai tay cậu lên đầu, giữ chúng chỉ bằng một tay của anh. Tay còn lại, anh giật mạnh mấy cái nút áo của cậu ra. Cậu trườn người tránh xa anh, anh lại kéo cậu quay trở lại chỗ cũ. Môi anh lướt nhanh trên cổ cậu, rồi xuống ngực. Anh bây giờ giống như một con thú hoang vừa vồ được con mồi khoái khẩu, anh không muốn biết con mồi đang kêu la thảm thiết như thế nào, điều anh cần biết là anh có cảm thấy thoả mãn hay không. Cậu không còn chịu đựng được nữa khi chiếc quần bật khỏi người cậu.

- ĐỪNG! XIN ANH ĐỪNG LÀM NHƯ THẾ MÀ ANH HAI!

Tiếng hét bất ngờ của cậu đã làm thức tỉnh anh khỏi cơn mê. Anh nìn cậu. Anh tự hỏi không biết mình đang làm gì, anh đã làm cho cậu khóc, sao anh lại có thể làm như thế đối với cậu chứ? Anh buông cậu ra và rời khỏi giường. Anh kéo tấm chăn lên sát cô cậu. Cậu vẫn khóc mặc dù mọi chuyện đã qua.

- Anh xin lỗi!

Anh gạt những giọt nước mắt cho cậu.

- Anh....anh không biết nữa. Nhưng anh không muốn làm chuyện này với em. Hãy tha lỗi cho anh....

Cánh cửa phòng vừa khép lại, anh dựa lưng vào tường, từ từ quỵ xuống đất. Anh cũng khóc, vì hối hận. Anh sẽ phải giải quyết như thế nào khi gặp cậu sáng mai đây? Anh cảm thấy mình là một kẻ đáng chết. Một kẻ mất trí vì yêu.

Anh lê bước vào phòng phòng tắm, mờ nước và mặc cho thứ chất lòng lạnh ngắt đó chảy như điên xuống đầu anh. Anh bật khóc thật lờn. Có lẽ anh cho rằng sẽ không có ai nge thấy tiếng anh khóc giờ này, nhưng anh đã lầm, có một bóng người nhỏ thó đang đứng sau bức tương chờ anh. Bóng người đó đã theo anh từ lúc anh bước vào phòng cậu cho tới bây giờ, nó không dám ra mặt, chỉ lặng lẽ nhìn anh và chờ cho anh bớt đau khỏ một chút.

Không còn tiếng tức tưởi nữa, nó đi vào trong. Anh đã thiếp đi vì say, hay vì lạnh cũng nên. Nó tiến tới, dìu anh về phòng của anh.

Người anh ướt sũng. Nó biết là phải tìm cho anh một bộ đồ khô ráo. Trong bóng tối, phải khó khắn lắm, nó mới vớ được một bộ đồ khô ráo, tiếp theo là thay cho anh. Nhưng làm sao để anh không thức giấc nhỉ? Nó phải suy nghĩ. Nó quyết định làm thật nhanh, vậy thì có thể giảm thiểu khả năng làm anh thức giấc. Khoan đã.....bộ đồ nó mời để gần đây đâu rồi nhỉ? Khỉ thật! Nó lại không thể mờ đèn trong lúc này được. Nó lần mò trong bóng đêm, tay nó chạm vào thành giường và vô ý bị trượt. Nó ngã vào người anh. Mặt nó đang áp vào ngựa anh, nó nghe rõ nồm nộp từng nhịp đập của trái tim anh. Nó giật mình vội ngồi vậy, nhưng tay anh đã choàng qua