
là bút tích mẹ tôi để lại, có tiền cũng không mua nổi, giờ tôi lấy tiền đưa cô rồi đâm cô vài nhát được không hả, loại người
như cô chỉ biết tiền và tiền, nếu tôi có một điều ước, tôi mong sao trên đời này không có loại người như cô, rác rưỡi ( Quăng tờ giấy vào mặt
Selina, tức giận bỏ ra lớp )
Selina rưng rứng nước mắt lụm nó lên, làm gì mà **** mắng người ta dữ
vậy, cô đâu có cố ý đâu chứ, chẳng lẽ cô thật sự vô dụng đến mức như thứ đồ bỏ đi, hax, mặc kệ, cô không quan tâm, nhưng sao mình thấy buồn quá.
Ella bèn qua an ủi cô, Hebe từ gốc phòng trông ra, cũng muốn nói vài câu, nhưng thật, cô cũng không biết nên nói gì
********************
Ngày hôm sau, Selina ngại ngùng bước tới bên bàn T.Trư, đưa anh ta bức thư để trong phong bì hồng hồng rất dễ thương
- MÌnh đã thức trắng để điền lại những chỗ chữ bị mờ, dù sao thì tờ thư vẫn không bị rách
- Cho dù nó có rách hay không cũng không còn là bức thư nguyên vẹn của
mẹ tôi, vả lại, tôi ghét nhất là mùi mỹ phẩm, nhất là cái mùi đã dính
trên con người cô và trong bức thư tôi ( Vừa phải thôi chứ, sis của tui
mà để bị ông **** thế này à :scold: )
Selina cúi đầu buồn bã trở lại chỗ ngồi, mắt cô đỏ ***t hồng
- Anh cần gì phải nói nặng thế hả ( Ella ), dù sao cậu ấy cũng không cố
ý, chính tôi thấy rỏ ràng bức thư bị rơi xuống đất nên Selina mới nhặt
lên mà thôi, tờ giấy ấy rơi như thế ai không tưởng là rác chứ ?
- Nếu bây giờ tiền cô rớt tôi nói đó là rác được ko ?
- Đồ con trai nhỏ mọn
******************
Tan học, T.Trư bước vào phòng vệ sinh, lúc anh đang rửa tay, một chiếc
dao cắm phặp bên anh, anh nhìn qua kính soi trước mặt, là Hebe :
- Đây là phòng nam sinh, cô có bị cận không vậy ?
- Tôi muốn nói chuyện với anh
- Cũng đâu nhất thiết phải ở đây, cô không ngại thì tôi cũng ngại...
- Hãy đặt mình vào trường hợp của người khác mà nghĩ, anh sẽ cảm thấy những điều anh làm là hoàn toàn sai
- Nhưng tôi không có sức trừu tượng để nghĩ theo mọi hướng
Hebe quay mặt qua nhìn đăm đăm vào anh :
- Anh là đồ rác rưỡi hôi thối
- Cô nói gì hả...
- Nói những thứ anh đã nói !
Hebe cười nghiêng miệng, bước ra khỏi phòng, bắt gặp vài bạn nam sinh, làm họ sợ hết hồn
*********************
Trước cổng trường, Selina đứng lóng ngóng chờ đợi người đến đón cô về,
tại sao hôm nay lại trễ đến vậy, vừa lúc một đám thanh niên tạt qua, gặp cô tay bắt mặt mình
- Selina, cậu đấy ư, ôi trời, hoá ra cậu học ở đây à, từ lúc tốt nghiệp tới giờ không thấy cậu đâu, gặp lại cậu vui quá
- Chào mấy cậu ( Selina buồn rười rượi )
- Này, có chuyện gì làm cho nàng công chúa của chúng ta buồn thế, thôi thì hãy đi vui chơi với bọn này đi
- MÌnh bận rồi...
- NHưng mà...
- Biết mà, theo thói quen chứ gì, đây ( Selina mốc tiền đưa cho họ ), các cậu đi chơi vui vẻ nhé
- Thật ra thì...có một chuyện rất là nan giải, tối nay mình có cuộc hẹn
với bạn trai, mà trong khi mình lại khôngh có một xu dính túi, vốn nhĩ
mình đi vay các bạn mà lại chẳng có ai có, cho nên ... ( 1 đứa nói )
Selina lại mốc thêm 1 sắp tiền
- Đây, diện một bộ cánh thật đẹp vào
- ÔI, cám ơn cậu, cậu lúc nào cũng chu đáo cả, mình sẽ trả cậu sau vài ngày
- KHông cần đâu, thật ra thì có bao giờ mọi người trả tiền cho mình chứ
Bọn họ cười ngượng ngùng, vừa lúc đó chiếc điện thoại reo, báo cho Selina biết cô phải đón xe về, cúp điện thoại
- Wow, đây chính là chiếc điện thoại mình hằng mong ước, mình đã phải
không ăn sáng để muốn có nó, cuối cùng phải nhập viện vì đau bao tử ( 1
đứa khác )
Selina rút chiếc sim card ra đưa ĐT cho họ :
- Vậy cậu lấy mà xài, vả lại mình cũng còn rất nhiều
- Selina này, mình chưa từng thấy chiếc nhẫn nào đẹp như vậy cả, hôm nay là sinh nhật mẹ mình mà mình khi6ng có tiền để tặng bà ( đứa khác nữa,
xin thông báo đó là chiếc nhẫn kim cương 18K, chắc từng đứa bọn ho phải
lấy cho mình một thứ gì đó cho bằng được thì mới chịu đi -.- )
Selina tiếp tục tháo chiếc nhẫn ra, định đưa, người đó cũng định lấy, nhưng T.Trư đã giật lại từ đằng sau :
- Ko có tiền mua quà thì tìm cách làm cho mình bớt giả dối, như thế mẹ
cô đã đủ an ủi lắm rồi, còn những người kia, chưa mua được ĐT thì đừng
gọi, ko có tiền đi chơi với bạn thì ở nhà, cô ta không phải ấy rút tiền
miễn phí của các ngươi, còn không chịu trả lại đây sao ? :chem:
- Anh làm gì thế, họ là bạn của tôi ( Selina )
- Im ( dữ tợn nạt )
Lần lượt trả lại đồ rồi cút xéo, T.Trư nhét vào tay cô vật vừa đòi lại
- Thì ra ngoài việc dùng tiền để mua những thứ sắm trên người cô, cô còn phải dùng tiền để mua lấy tình bạn, cô có biết rằng cô đã trở thành cái xác để người ta hút tiền, cô không cảm thấy là cô rất tội nghiệp sao ?
- Vậy ư ( cười ngốc nghếch ), có lẽ vậy, ngay từ nhỏ ba tô