XtGem Forum catalog
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324995

Bình chọn: 9.00/10/499 lượt.

ng thừa kinh nghiệm hơn em hết, nên thôi! Hồn ai nấy giữ. Mình vào lục cơm còn có lý hơn.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Nhật Trung chợt nói:

- Bảy giờ rồi! A! Tối nay Thiên có ghé không Phượng?

Mặt lạnh như tiền, Phượng đáp:

- Nếu có hẹn với anh chắc ông ta sẽ ghé.

Nhật Trung châm chọc:

- Vậy thì em vào nhà coi tivi đi, ngồi đây làm gì, lỡ Thiên tới em lại trề ngúyt người ta, khó coi lắm!

Nhật Phượng ấm ức nhìn Trung. Dạo này anh càng hay chọc cô với Thiên hơn trước nữa, hình như anh muốn loại bỏ khỏi trái tim cô bóng dáng của Nhã thay vào đó là Thiên thì phải. Xem chừng chiến thuật “thay màu da trên xác chết” của Trung có kết quả, cứ nghe anh, rồi chị Uyên chọc mãi, Phượng cũng quen. Cô không nhảy dựng lên la trời nữa. vì… nhàm quá! Im lặng có nghĩa là đồng ý, im lặng cũng có nghĩa là phản đối. Với Phượng bây giờ im lặng là chiến lược…

- Phải nhắc vàng nhắc bạc mà được như vậy thì đỡ quá!

Vừa nói Nhật Uyên vừa đứng dậy, cô tủm tỉm cười với Thiên khi anh bước vào nhà:

- Trời mưa hơi lạnh, nên cái chân bông gân của con bé Phượng nhức, nó cứ thút thít nãy giờ, khổ hết sức!

Mặt Thiên thật hớn hở, anh đưa tay vuốt mái tóc ước nước mưa ra sau và nói:

- Tôi biết thời tiết như vậy thế nào Phượng cũng nhức chân, nên dù mưa dầm, tôi cũng không dám ở nhà.

Quay sang chờ Nhật Phượng, Thiên vừa âu yếm vừa uy quyền:

- Nhức lắm phải không? Chắc tại lười xoa bóp chứ gì. Chai dầu nóng đâu? Đưa anh xức cho!

Thấy cô ngồi làm thinh, anh lại giục:

- Ngoan nào, nhanh lên! Xong rồi anh còn đi uống cà phê với anh Trung nữa.

Phượng ngó lơ ra cửa sổ:

- Me… cất ở đâu rồi… ai mà biết!

Nhật Uyên sốt sắng:

- Để chị hỏi giùm cho.

Nhật Trung cũng tìm cách rút lui, anh nhìn Thiên thân mật:

- Ngồi chơi nhe! Tôi đi tắm táp, giặt giũ, lát nữa tụi mình đi kiếm quán cà phê nào có nhạc hay hay ngồi giết thời gian.

Đợi Nhật Uyên để chai dầu nóng xuống bàn và quay lưng vào trong là Nhật Phượng hầm hừ liền:

- Tôi ghét nhất những người cơ hội.

Thiên gật đầu đồng tình:

- Tôi cũng vậy! Nhất là người lợi dụng cơ hội để mắng… oan lòng tốt của kẻ khác.

Chẳng đợi Phượng nổi sùng lên. Thiên tỉnh bơ ra lệnh:

- Nào đưa chân đây! Tôi phải chăm sóc cô tán tỉnh cô như lời tôi vừa tuyên bố, tôi không thích chỉ có cơ hội nói, mà không được cơ hội… làm bạn, uổng lắm!

Nhật Phượng cuống cuồng lên:

- Đừng có vô duyên nữa!

Thấy Nhậ.t Phượng bối rối dấu chân dưới gầm bàn bộ salon, Thiên liền ngồi chồm hỏm xuống đất, nhanh nhẹn nắm chân Phượng kéo ra…

Mặc cho cô nóng bừng cả mặt, Thiên tủm tỉm cười và để bàn chân nhỏ xíu của Phượng lên đùi mình. Giọng anh xót xa:

- Vẫn còn sưng đây nè! Đúng là tội lười xoa bóp. Đáng đánh đòn lắm!

Phượng hất mặt lên, lẩm bẩm:

- Dầu gì vừa nóng lại vừa hôi. Thấy ghét!… Thà đau chớ không thèm xức.

Vẫn thái độ bông đùa, bỡn cợt, Thiên cười cười nhìn Phượng:

- Ngoan nào, đưa anh bóp chân dùm cho, ngày mai anh sẽ mang tới một chai dầu thơm, mỗi lần xoa dầu nóng xong… cũng xịt tí dầu thơm. Thế là thơm phức!

Rút chân lại để Trên ghê, Phượng liếc Thiên, cô sốt ruột muốn biết tin tức của Nhã. Nhưng lần nào tới, Thiên cũng lách chách những chuyện trên trời dưới đất, thăm hỏi lịch sự mọi người rồi đi chơi với Trung. Phượng căm lắm, cô giận dỗi vùng vằng, cáu gắt cho đỡ bực, chớ làm sao dám hé môi để hỏi thăm.

Thiên ngồi trên ghế, mở nắp chai dầu nóng rồi thì thầm:

- Nhã về đây hồi sáng! Suốt một tuần thả trôi, thả nổi ngoài biển, trông anh ta đỏ như cua lột nhưng tinh thần lại xuống dốc trầm trọng.

Lợi dụng thoáng xúc động của Phượng, anh tự Nhiên kéo chân cô ra để trên đùi mình và bắt đầu thoa dầu

- Nhã đang gặp chuyện xui kinh khủng.

Phượng thảng thốt:

- Chuyện gì vậy anh Thiên?

Tay nhè nhẹ bóp mu bàn chân tròn trịa mềm mại của Nhật Phượng, Thiên hờ hững kể Như đang kể chuyện của ai đâu mà anh không hề quen làm cô thắc thỏm chờ nghe.

- Nó vừa được một cú điện thoại đường dài gọi từ Canada. Thế là mặc dù đang hú hí với ai ngon lành cỡ nào, Nhã cũng ba chân bốn cẳng về Sài Gòn gấp!

- Mà… chuyện gì?

Đổ thêm chút dầu vào lòng bàn tay rồi xoa xoa lên chân Phượng, Thiên ầm ự:

- A! Cơ sở Sản xuất ngọc trai của Nhã ở bên bị thần hỏa viếng.

- Trời ơi!

- Toàn bộ cháy ra tro

Phượng nhắm mắt lại, cô tưởng tượng gương mặt hốt hoảng, khổ sở của Nhã và thấy thương anh quá sức. Thế là toàn bộ cơ nghiệp của anh tiêu tan rồi!

Nhật Phượng than thở:

- Sáng mai tôi muốn gặp Nhã để an ủi cho anh ấy đỡ buồn! Anh có thể…

Thiên lắc đầu:

- Không được đâu! Nhã đang lo chạy cho ra vé máy bay.

Phượng kêu lên tuyệt vọng:

- Ảnh trở về Canada liền sao?

- Nhã dự