
ô không giận còn giải thích cặn kẽ hoàn cảnh của ông cho Thi Đình hiểu và thông cảm; cũng như cách đối xử của Thi Đình với người mà ông sắp cưới làm vợ, sao cho phải đạo để ông an tâm mà vui vẻ, lo cho sự tồn vong của công ty mịnh Kiến Quốc thở dài trong từng bước chậm trở về phòng.
Điện thoại của Duy Long cho hay : Mẹ anh bị liệt nửa người, sau cơn đau kéo dại Khả Khả không trách khi anh luôn ở bên cạnh mẹ để săn sóc cho bà suốt cả tuần đi quạ Lam Hằng và Khả Khả thu xếp thời gian để về thặm Hằng nhìn cô khe khẽ hỏi khi cô sang nhà Khả Khả :
- Mình về chơi ba bữa được không ? Khả có xin phép ba Thi Đình chưa ?
- Có gặp đâu mà xịn Mình viết vài dòng nhờ Thi Đình trao lại cho ông tạ không biết khi trở về, có còn dạy con bé đó hay không nửa.
- Sao kỳ vây. Nghỉ có một hai đêm thôi mạ Làm gì căng vây.
Thở dài Khả bảo :
- Lúc này ông ta quạu lắm, nên không khí hơi căng một chút . Nhưng trong thư mình có nói sẽ vào ngày chủ nhật.
- Từ sáng đến giờ nội có hỏi gì không ? Bà có ý giúp đỡ Khả không ?
- Nội hỏi đủ thứ, còn giúp hay không đến lúc mình về Saigon mới biết được . Nhưng một năm nay, có cho chị em mình xu nào đâu . Cô Út quản lý hết, dễ gì lòi ra cho . Hôm ở phi trường có mặt chú Long, nói cho oai vậy, chứ tính bà ấy mà, trùm sò một cây.
- Ai không biết . Có mặt ông chú ấy , muốn tỏ ra mình là ng` có nghĩa khí . Thật ra , sau bức rèm nhung , tiền muốn vô mà không muốn xuất ra là bả đó.
Khả Khả lắc đầu :
- Mình cũng đâu có cần . Tại Duy Long về , mình luôn tiện thăm nội , chứ từ nào giờ có ai để ý đến chị em Khả Khả đâu.
- Bây giờ sang bên nội được chưa ? Chú Long biết Khả Khả về , ổng mừng lắm . Sai mình sang đây hộ tống nè . Mau đi.
- Cô Thắm có bên ấy không ? --- Khả Khả ngập ngừng hỏi.
- Đi dạy từ sáng rồi . Thấy bả , ta muốn nôn ói luôn . Nịnh gì thấy ghê , không biết ngượng ngùng là gì.
- Thôi bỏ đi , nhở cổ về bất tử , nghe bà phê phán thẳng thừng như vậy , có nước trốn luôn à.
Lam Hằng nhìn ra cửa "hứ " :
- Bà làm gì sợ dữ vậy ? Có ai nuôi ngày nào đâu . Nếu có cơ hội , tôi không "kê "bà ấy tới bến , không phải là ng` à.
Khả Khả nắm tay cô kéo ra vườn , vừa bảo :
- Bà ấy chưa chết , tôi đã bị chôn rồi . Có im cái miệng cho tôi nhờ hay không thì nói.
- Sao Khả Khả hay thụ động như vậy . Sợ kỳ cục !
- Vậy chứ vùng lên được gì ? Càng gây rắc rối hơn thôi.
Lam Hằng nhìn xung quanh rồi hỏi :
- Bà kéo đi đâu đây Khả ?
- Thì sang nhà nội của Hằng chứ đi đâu . Mình ra vườn hái vài trái mận ăn , rồi lần sang rào vào ngõ sau không tiện à.
Lam Hằng gật gù :
- Cũng được.
- Có mận ăn nên cũng được phải không ? Bà đó ! Ham ăn đồ chua không ai bằng , làm như có "em bé " vậy ?
- Ừ , sinh con ra đặt tên "Khỉ Khỉ " vì nó giống ng` mẹ khùng khùng của nó đấy.
Khả Khả bật cười , cô leo lên cây như sáo . Cô thảy xuống cho Lam Hằng ~ trái mận thiệt đỏ và bảo :
- Tự nhiên em bé không có cha hà . Bộ tính trù ẻo ng` ta hay sao ?
- Sao không có cha ? Long là rồng mà , mẹ là khỉ để hòa hợp lại , xem đặt tên gì cho có ý nghĩa đây !
- Nói bậy là bịnh kinh niên của Hằng đó hả ?
- Vậy thì đã sao ?
- Vậy cũng nói cho được . Ăn nhiêu đó rồi về đi , tự nhiên Khả Khả không muốn sang bên ấy nữa.
Lam Hằng nhìn lên , thấy Khả Khả vắt vẻo trên cành cây . Cô chu môi lại hỏi :
- Trên cây đâu có điện mà chạm phải đường dây cao thế ? Hay đến giờ linh rồi vậy bà thiếm.
- Vậy rồi sao ?
- Bộ muốn tôi về kéo Bạch Mã Hoàng tử đến điểm hẹn , để "mi " cho không ai thấy đấy hả ?
Khả Khả ném trái mận xuống ngay đôi môi ấy . Hằng đưa tay đón lấy , cô cười nheo mắt :
- Nói đúng tim đen nên phản ứng mạnh dữ à ! Giờ có xuống đi theo tôi ra mắt má chồng hay không thì nói . Bộ muốn chú tôi đến ẵm mới chịu xuống phải không ?
Khả Khả lặng thinh nhưng ánh mắt bất mãn hướng về cô . Hằng cười tiếp tục khích bác :
- Cho hay nha : Một khi chú ấy đến , là "ẵm " đi ngay vào phòng tân hôn liền đấy em gái à . Liệu mà ngúng ngoa , ngúng nguẩy nhé.
Sau câu ấy là hàng loạt mận xanh đỏ nhắm vào chổ Lam Hằng đứng mà rơi xuống . Cô la oai oái , đưa tay lên để đỡ . Khả Khả bật cười kèm theo tiếng vỗ tay liên tục . Đứng bên Hằng cô cười , đưa tay chỉ vào trán bạn :
- Lần sau còn nói bậy nữa là một ổ kiến vàng thân tặng nhé . Còn chưa chịu hướng dẫn , đứng đó mà xoa đầu , xoa trán ? Đau đớn gì ba trái cây mềm mại đó mà kêu la.
- Sao không đau ! Mềm mại ? Để tôi lên đó thử cho bà biết sự mềm mại nó êm thắm như thế nào nhá ?
Khả Khả chỉ tay vào ng` mình cười :
- Đâu có ai nói "xàm " như bà , mà bắt ng` ta chịu vậy ?
Lam Hằng vừa vẹt hàng rào chui qua vừa đáp :
- Nói xàm , nói bá láp , vậy mà có ng` rục r