Snack's 1967
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327601

Bình chọn: 10.00/10/760 lượt.

t-size: 19px; line-height: 24.6753px; text-align: justify; background-color: rgb(255, 255, 255);">- Thưa cô, em có chuyện muốn nói, đó chính là em cảm thấy đúng khi mình bày trò chia rẽ cô và thầy.

- Em…

- Quỳnh, em nói gì vậy ?- Ông thầy thảng thốt ngỡ ngàng trước phát ngôn không đúng với kịch bản của tôi.

- Cô tới đây muộn giờ hẹn làm người khác phải chờ, cô không xin lỗi mà còn tỏ cái thái độ kiêu căng đó là sao, cái gì mà không có thời gian chứ, bây giờ là giờ ăn trưa, có công ti nào bắt nhân viên làm việc cả buổi trưa không, còn cô nói chuyện là vô bổ, em và thầy đã phải cất công hẹn cô ra đây là muốn em giải thích về cái chuyện cô hiểu lầm hôm qua là lỗi của em, do em bày trò ra nên em muốn xin lỗi cô để cô và thầy quay lại với nhau. Nhưng bây giờ thì em không cần xin lỗi nữa, thái độ của cô cho em thấy em chẳng phải xin lỗi gì cả. Còn thầy,em xin lỗi vì đã không làm theo lời thầy dặn. Em xin phép đi trước.

Tôi nói một hơi dài trước sự thảng thốt của thầy và cô, sau đó quau lưng bỏ đi thẳng, hừ, ở lại cái nơi này thêm nữa tôi đoán là mình sẽ không còn đủ niềm tin để không tiếp tục phun ra những câu từ không mấy hay ho, bực mình thật đấy, tự nhiên tự lành mất thời gian cho cái việc không đâu, đã thế còn muộn mất giờ cơm trưa ở căng tin nữa, híc…

- Cháu chào bác, cháu tới muộn quá, căng tin còn đồ ăn không ạ ? – Tôi cười nham nhở với bác đầu bếp ở căng tin.

- À, còn đó cháu, nhưng chỉ còn xuất đặc biệt thôi. Món đặc biệt là cua biển đó, cháu lấy một suốt nhé.

- Dạ…à thôi, cháu không lấy đâu. Cháu chào bác.

Thứ nhất, với cái tình hình hiện tại bị cắt lương như tôi thì không có đủ điều kiện kinh tế để ăn một suốt đặc biệt vượt quá khả năng của mình. Thứ hai, trên thế giới này, tôi thù nhất là cua biển, chỉ cần ăn nó một tí thôi thì cũng đủ tôi vào bệnh viện nằm hàng tuần trong đó rồi, tôi bị dị ứng với cua biển mà.

Híc, nhìn căng tin đông đúc chật ních người vừa ăn ngon lành vừa nói chuyệ râm ran mà tôi thấy đau lòng quá. Sao số tôi lại khổ cực thế chứ ? Chẹp, cứ cái đà này tôi phải tìm cách đi làm thêm kiếm tiền tiêu thôi. Nhưng vấn đề quan trọng ở chỗ, việc gì mới được chứ. Tính tôi bộp c