
bữa trưa hả con?
- Dạ vâng.- Cô cúi đầu lễ phép.
Lão gia nhà họ Chương vốn có xuất thân bần hàn, nhưng bằng tài năng trời phú, ông đã nhanh chóng nỗ lực trở thành một bậc doanh nhân có tiếng
tăm. Cô rất kính phục người đàn ông này.
Ông ngồi vào bàn trước, sau đó là sự xuất hiện của Đại tiểu thư Tử Dy,
cô ngồi ngay cạnh ông, gửi đến cô hầu nhỏ một nụ cười. Cô cũng đáp lại
rồi tiếp tục công việc bày bát đĩa ra. Sau đó là nhị thiếu gia Vương
Thần, tim cô lại đập thình thịch khi cậu xuất hiện, cảm giác trưa nãy
thật khó lòng rũ bỏ, cô tin chắc vị hoàng tử ấy chính là Vương Thần
không sai. Cậu nhìn cô rồi ngồi đối diện với ông Chương. Cô đứng vào
cuối dãy bàn ăn để quan sát, có gì cần mình phục vụ khôn? Sau đó thì Tam thiếu gia Vương Tử cũng xuất hiện, vẫn cái điệu bộ ngông nghênh đó, làm cô thấy bực cả mình. Cậu ta đi qua còn nháy mắt với cô. Vương Tử ngồi
xuống cạnh Nhị thiếu gia. Sau cùng là phu nhân, bà luôn luôn là người
cuối cùng, từ người đã toát ra khí sang trọng, thanh thoát khó ai bì.
Tuy đã lớn tuổi nhưng bà trông vẫn như một thiếu nữ đôi mươi, trẻ trung. Bà rất ít cười nhưng Thiên Bối biết khi bà cười sẽ vô cùng xinh đẹp.
Mọi người đã ngồi đầy đủ và bắt đầu dùng bữa, bỗng lão gia vẫy vẫy tay
với cô.
- Bối! Lại đây cùng dùng cơm với mọi người.
- Dạ xin lỗi lão gia, Bối không thể làm vậy được ạ.
- Không sao, ở đây không ai phản đối nên con cùng ăn đi, tiện thể ta cũng có việc cần trao đổi với con.
Thiên Bối không thấy ai phản đối thì cũng đành đồng ý cùng ngồi xuống.
"Được thưởng thức các món ăn do mình tự tay nấu thật là ngon quá đi."
- Bối, sắp tốt nghiệp phổ thông rồi, con có dự định gì chưa?
Cô đang ăn canh suýt bị sặc, bèn lấy khăn lau miệng rồi lễ phép:
- Dạ, con định học đại học ạ!
Nói thực, về vấn đề tương lai với cô vẫn còn là dấu hỏi lớn. Căn bản là
học đã kém, không chắc đã tốt nghiệp thì còn tính gì đến đại học, cô cứ
nói đại cho rồi. Vậy mà lão gia đã tinh ý nhìn ra khuyết điểm lớn này
của cô ngay trên bộ mặt nói dối một cách quá kém chuyên nghiệp như vậy
mà đưa ra lời đề nghị phải nói là hết sức "ngọt ngào" với cô:
- Khỏi nói ta cũng biết con đang khó khăn trong học tập, nên ta quyết bố trí cho Vương Thần dạy kèm con.
Đùng!
" Cái này là gì chứ? Sao lại có chuyện này chứ? Có phải thần may mắn đã
gõ cửa nhà mình rồi không? Ha ha, ông trời thương mình rồi."- Thiên Bối
xúc động nói không nên lời, "quả là trong cái xui lại có cái may. Không
ngờ học kém cũng có lợi ghê."
Cô quay sang dò xét thái độ của Vương Thần, cậu ta chỉ cười rồi nhẹ gật đầu. Cô bèn vui vẻ nhận lời:
- Vâng, cảm ơn lão gia ạ!
Thấy Thiên Bối cười híp mắt vì sung sướng thì Vương Tử lấy làm bực dọc
lắm, cả bữa ăn mặt cậu ta cứ lì ra. Tử Dy gắp cho cậu một miếng lườn cá
thật nạc, rồi nói:
- Em sao vậy? Không ăn cơm đi.
- Chẳng ngon gì cả nên em không ăn nổi.
Nói rồi cậu ta bỏ lên lầu làm mọi người ai cũng ngơ ngác khó hiểu, riêng có Vương Thần là hơi cười với hàm ý sâu xa.
- Thằng nhóc ngày càng ngang nghạnh, có lẽ tôi phải đưa nó sang Mĩ một
chuyến thôi.- Ông Chương buông đũa, không hề hài lòng trước hành động
thiếu giáo dục của cậu con út.
- Ba à...nó sẽ không đồng ý đâu.- Tử Dy lắc đầu ngán ngẩm.
" Sang Mĩ ư? Cậu chủ nhỏ sẽ sang Mĩ ư?" Thiên Bối bỗng thấy lòng nhoi nhói..." dù gì
thì...chắc không thể có chuyện đó đâu."
- Dù không đồng ý thì cũng vậy, chờ nó học xong lớp 8, ta sẽ đưa đi
luôn, ở nhà chỉ gây rắc rối cho người khác. Sao nó không bằng một phần
của Thần nhỉ?
Lão gia có vẻ tức giận thật sự, ông không hay biết Vương Tử đứng trên
lầu đã nghe thấy hết. Thiên Bối thấy rất lo lắng, cả bữa cô cũng không
ăn được gì nhiều. "Dù gì lão gia cũng không nên so sánh cậu chủ với Nhị
thiếu gia như vậy."
Cô rầu rĩ đứng rửa chén trong bếp, mặc dù rất ghét tên tiểu tử đó nhưng
cậu ta mà đi thật thì cô...hết người chơi cùng. Chắc cậu ta đói bụng
lắm, cô nên nấu một ít cháo cho cậu ấy. Nói là làm, cô hì hục làm một tô cháo thịt bằm rồi bưng lên phòng cậu chủ.
Cửa phòng bật mở, cô đi vào trong, lễ phép:
- Cậu chủ, mời cậu dùng ít cháo.
Bên trong phòng, một bản nhạc nhẹ đang réo rắt, còn Vương Tử thì đang
ngồi bên khung cửa sổ trầm tư. Thiên Bối nhẹ nhàng bước đến, đặt tô cháo xuống bàn rồi len lén vỗ bộp vào lưng cậu ta:
- Hù! Làm gì mà cậu chủ nghe nhạc thảm vậy?
Nhưng bù lại những lời chửi mắng hàng ngày là cậu ta cứ ngồi đần ra.
Thấy Thiên Bối, cậu ta quệt vội nước mắt. Cô hơi sững sờ, biết tính cậu
chủ trẻ con nhưng rất ít khi thấy cậu chủ khóc. Cô bỗng thấy ngượng
ngùng lạ.
- Có...chuyện gì?- Vương Tử làm mặt lạnh hỏi.
- À...tôi mang một ít cháo cho cậu.
- Vậy để đó rồi đi ra đi.
Lần đầu cô thấy biểu hiện lạ vậy của Vương Tử nên đành lặng lẽ đi ra
ngoài. Tự nhiên thấy hụt hẫng lắm, trước giờ nghe cậu ta gây sự q