Teya Salat
Marry Me, Sister!

Marry Me, Sister!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324753

Bình chọn: 8.00/10/475 lượt.

ậu biết chỉ có động tay động chân mới giúp cô hiểu được. Cậu
vội nhoài người sang, lấy ngón trỏ quệt qua môi Thiên Bối. Mọi người
trong quán đồng loạt sốc và bịt miệng trước hành động quá sức lãng mạn
của hai người họ. Vương Tử ngồi phịch xuống, lấy giấy lau đi ngón tay
ướt của mình. Thiên Bối đã sốc nay lại càng sốc hơn, cô mở mắt thao láo
nhìn người đối diện, tim như bị vặn dây cót mà nhảy tưng tưng cả lên.
Chương Vương Tử cười:

- Sao lại ngây ra vậy?

- À...ưm...không có gì.- Thiên Bối lắp bắp nói, mặt cô dần ửng đỏ.

- Gọi tôi ra ngoài này có việc gì vậy?- Cậu đón lấy li cafe người phục
vụ bưng ra, đặt xuống trước mặt mặc kệ cái nhìn rất đỗi nảy lửa của anh
ta.

Thiên Bối cười gượng, cố sức lấy lại sự tự tin đã chuẩn bị từ trước, cô mở lời với một nụ cười tươi tắn:

- Cậu chủ? Gần đây học tập tốt chứ ạ?

- Này! Từ bao giờ lại quan tâm đến tôi quá vậy?- Cậu trưng ra bộ mặt khó hiểu, cố tình dí sát mặt vô cô hỏi. Thiên Bối lập tức lùi ra, mặt quay
ngoắt đi.

- Cậu chủ! Tôi hỏi thật đó ạ.

Vương Tử ngồi lại, nhấp cafe rồi nói:

- Tôi học vẫn tốt, bà chị cũng mau đi học lại đi!

- Dạ!

Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, cả hai đều không biết phải nói
gì tiếp. Thiên Bối quay mặt ra ngoài, nhìn xuyên qua lớp cửa kính, dòng
người vẫn đều đặn đi lại. Cô thấy lòng mình hồi hộp hơn bao giờ hết,
nhất là khi cậu cúi sát mặt, cô muốn ngừng thở cho rồi. Chương Vương Tử
lặng lẽ quan sát Thiên Bối, dáng vẻ của cô ấy hôm nay thật khác, có phần dịu dàng và nữ tính hơn rất nhiều. Vì sao mà cô ấy lại ăm mặc lạ như
vậy hẹn gặp cậu. Nhưng mà, chuyện đó chẳng quan trọng bằng việc cậu cảm
thấy vô cùng bối rối, mặc dù trái tim rất run rẩy nhưng lại vẻ mặt lại
cố tỏ ra như mình chẳng sao cả.

" Bà chị thật xinh đẹp!"

Bất chợt Thiên Bối quay mặt lại, uống một ngụm sữa và cẩn thận lau lại miệng. Cô cười rạng rỡ:

- Trời hôm nay thật đẹp cậu chủ nhỉ?- Câu nói gợi chuyện kinh điển nhất mọi thời đại.

- Đâu, sắp mưa rồi đấy.- Vương Tử chỉ tay ra ngoài, nơi bầu đang dần trở nên xám xịt với những dải mây đen lác đác.

“Trời ạ, hố rồi!” Thiên Bối ngượng nghịu lấy cốc sữa che đi những vết
ửng đỏ lan dần trên khuôn mặt trắng trẻo. Không để ý đến nụ cười khó
hiểu của người đối diện.

“Cô ấy dễ thương thật.”

- Thôi bỏ mấy kiểu hỏi han chẳng có đầu có cuối đó đi, rốt cuộc là bà
chị có việc gì mà lại hẹn tôi như vậy chứ?- Vương Tử tu một hơi hết nửa
cốc cafe.

- Tôi...tôi...- Cô trở nên luống cuống, vội cúi xuống len lén giở tờ giấy ra xem tiếp.

Tiếp theo: Hãy hỏi đối tượng xem mình hôm nay trông như thế nào?

- Cậu chủ? Cậu thấy tôi hôm nay thế nào hả?- Thiên Bối hào hứng hỏi, cô
thật sự cũng rất muốn biết cảm giác của cậu chủ khi mình thay đổi nhiều
như vậy?

- Hả? - Vương Tử hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng sau đó nhanh trong lấy lại bình tĩnh – à... tôi chẳng thấy gì cả.

-Nghĩa là sao? – Thiên Bối nheo mắt khó hiểu. Bất ngờ, Vương Tử cười lớn:

- Bà chị hôm nay trông thật khùng lắm, biết không? Gì chứ? Trông chẳng hợp chút nào cả.

Thiên Bối sững sờ, trân trối nhìn cậu, còn Vương Tử cố tình ngoảnh mặt đi

-Tại sao...mọi người đều nói rất tuyệt...sao cậu lại... – Giọng cô bắt đầu run run.

Cậu cười khẩy:

- Thật á? Đừng có ăn mặc như vậy nữa...Chẳng phù hợp gì cả.

Thiên Bối nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cậu ấy là đang chê cô, là đang nói cô chẳng bao giờ phù hợp với những thứ đồ đẹp đẽ như này. Cảm
thấy sóng mũi cay cay, Thiên Bối đứng bật dậy, cúi người, mái tóc xoăn
buông xuống đầy tủi khổ.

- Xin lỗi cậu chủ! Tôi...có việc phải đi trước đây...

Nói rồi cô chạy vụt ra khỏi quán trước ánh nhìn kinh ngạc của những
người xung quanh, họ xúm vào bàn tán này nọ. Vương Tử chẳng thể quan tâm nổi, cậu gục đầu xuống bàn, hai tay xiết chặt:

" Thật sự rất đáng yêu, rất dễ thương, vô cùng xinh đẹp!"

Thiên Bối chạy đi, bước chân loạng choạng, cô dựa vào một bức tường,
mái tóc xổ ra che đi khuôn mặt với những giọt nước mắt đang lăn dài. Cô
khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ bị giật mất đồ chơi yêu thích. Cả
người cô run lên bần bật, hai tay bấu chặt vào tường, nước mắt làm nhòe
đi vết mascara, lem nhem trên mặt rất xấu xí.

" Cậu ấy...đâu cần phải quá đáng như vậy?"

Một mình ngồi lại quán cà phê vắng ngắt, Vương Tử ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm hờ vẻ mệt mỏi. “ Sao cứ phải như vậy?” Cậu không kìm được thở dài
một hơi.

Đột nhiên, ngoài trời đổ mưa. Mưa bụi, rồi dần dần thành nặng hạt.
Những cơn gió cuốn chúng thành vô vàn tấm màn thủy tinh trong suốt quất
xuống mặt đường. Người đi lại vội vã tấp vào một cửa quán để tránh thời
tiết bất chợt.

" Trong mắt em chị luôn luôn xinh đẹp, dù có ăn mặc hay trang điểm như thế nào thì vẫn là người con gái tuyệt vời nhất. Em xin lỗi! Lẽ ra
không nên nói những lời như vậy. Nhưng chị có biết, em kh