Disneyland 1972 Love the old s
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 9.5.00/10/494 lượt.

g đây đợi anh. Anh vừa xuống máy bay liền gọi điện cho cô: “Anh vè rồi đây. Anh sẽ nhanh chóng đến chỗ em.”

Cô vui mừng nhưng vẫn không quên dặn dò: “Anh đừng vội quá! Lái xe chậm một chút, an toàn là số một.”

Liên Gia Kỳ sắp đến, Điền Điền vào nhà vệ sinh soi giường ngắm lại bản thân
một chút. Con gái thường lấy việc chăm sóc sắc đẹp làm niềm vui mà. Đứng trước gương, cô chỉnh lại bộ váy mới đang mặc. Chiếc váy là món quà hôm qua Liên Gia Kỳ mang từ Hồng Kông về tặng cho cô. Anh nói anh vừa thấy
đã nhắm trúng ngay.

“Màu sắc này giống như lá sen tươi mới. Em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Điền Điền cũng rất thích chiếc váy này. Màu xanh thuần khiết này thật sự rất giống màu chiếc lá sen non. Đây cũng là màu sắc cô thích nhất. Cẩn thận ngắm bên phải lại ngắm bên trái, khi chắc chắn mình đã có dáng vẻ đẹp
nhất để xuất hiện trước mặt Liên Gia Kỳ rồi, cô mới bước ra khỏi nhà vệ
sinh.

Thật không ngờ, vừa bước ra thì cô đã gặp Hoắc Khởi
Minh. Anh ta chỉ động lại chào hỏi. Cô cũng lịch sự đáp lại: “Chào anh
Hoắc. Tôi đến đây ăn cơm.”

“Cô đến ăn cơm ư? Cô ăn mặc đẹp như vậy, chắc không phải đến một mình chứ? Đi cùng ai vậy? Có phải Liên Gia Kỳ không?”

Điền Điền thẹn hùng vẫn chưa trả lời nhưng nụ cười ngọt ngào của cô đã cho
thấy tất cả. Nụ cười như có như không của Hoắc Khởi Minh bị thay thế
bằng cơn giận và nỗi căm hận u tối. “Xem ra, cô đã bị Liên Gia Kỳ mê
hoặc rồi. Tôi cũng thấy lạ thật đấy! Rốt cuộc cậu ta có điểm gì tốt mà
khiến cả con em câm điếc của tôi và cô điều mê mẩn? Có phải hai người
đều uống phải canh mê hồn của cậu ta rồi không?”

Hoắc Khởi
Minh càng nói càng tức, câu cuối cùng hỏi thẳng vào mặt Điền Điền. Hơi
rượu từ miệng anh ta phả ra khiến cô nhận ra anh ta đã uống không ít.
Tuy chưa say nhưng anh ta cũng mượn rượu để gây chuyện, những lời nói
của anh ta đều buột ra mà chẳng hề suy nghĩ. Trước đây, dù Hoắc Khởi
Minh có chán ghét hay căm giận Liên Gia Kỳ đến thế nào nhưng trước mặt
cô, anh ta vẫn luôn che giấu điều đó, chưa từng nói những lời châm chọc
như vậy.

Điền Điền cảnh giác, lùi lại một bước để tránh khỏi
hơi rượu phả ra từ miệng Hoắc Khởi Minh rồi nói: “Anh Hoắc, anh uống say rồi à? Có cần về nhà nghỉ ngơi trước không?”

Hoắc Khởi Minh
càng tức giận hơn, gằn giọng: “Tôi không say. Cô nghĩ rằng tôi đang nói
những lời của kẻ say rượu sao? Những điều tôi nói điều là sự thực. Liên
Gia Kỳ là cái thá gì? Cậu ta còn chẳng đủ tư cách xách giày cho tôi ấy
chứ? Cậu ta chỉ biết lừa gạt những cô nàng ngốc nghếch không có đầu óc
như các cô thôi.”

Điền Điền biết Hoắc Khởi Minh đã say, tốt
nhất là không so đo với anh ta nhưng những lời nói này khiến cô khó
chịu. Cô tuyệt đối không cho phép người khác coi thường Liên Gia Kỳ như
vậy. “Hoắc Khởi Minh, xin anh ăn nói tôn trọng người khác một chút. Anh
là cái gì chứ? Anh chỉ biết ăn chơi đàn đúm mà thôi. Anh và Liên Gia Kỳ, ai không xứng xách giày cho ai thì mọi người đều rõ.”

Nói
xong, không muốn dài dòng với Hoắc Khởi Minh nữa, cô vòng qua anh ta để
về phòng ăn, chắc Liên Gia kỳ sắp đến rồi. Cô muốn ngồi ở bàn anh để đón anh chứ không phải ở đây lằng nhằng với con sâu rượu này.

Hoắc Khởi Minh kéo cánh tay cô không cho đi. Hơi rượu từ miệng anh ta phả
vào mặt cô, giọng bực bội: “Cô nói cái gì? Nói lại lần nữ xem nào?”

Cửa chỉ của anh ta thật sự quá thô lỗ và bất lịch sự, ánh mắt đỏ vằn cũng
tỏ rõ anh ta đã mất lý trí. Điền Điền sợ hãi cô cố sức vùng khỏi anh ta: “Anh làm gì thế? Đây là nơi công cộng. Xin anh hãy tôn trọng tôi một
chút.”

Hoắc Khởi Minh vốn đã uống nhiều rượu, lại bị Điền
Điền làm cho phát tức, lúc này, men rượu đã bốc lên tận đầu, anh ta
chẳng thèm để ý đến những lời của cô. Không những anh ta dùng sức giữ cô mà tay kia còn kéo cả váy cô, quát lên vô cùng giận dữ: “Đố thối tha,
Hoắc Khởi Minh tôi mà đến lượt cô coi thường sao?”

Điền Điền
bị anh ta lôi kéo cánh tay thì còn có thể để yên nhưng tay kia của anh
ta chạm vào ngực áo mình thì cả người cô bừng lên vì xấu hổ và giận dữ,
cô liều mình vùng ra. “Anh buông tôi ra. Mau buông tôi ra!”

Cô tay đánh chân đá, cố gắng hết sức cuối cùng cũng đẩy được Hoắc Khởi
Minh ra, nhưng trong nháy mắt, “roẹt” một tiếng, chiếc váy voan mỏng mềm mại trên người cô đã bị anh ta kéo rách. Lớp vải trước ngực bị xé toạc
đến tận nách để lộ mảng da lớn trắng như tuyết, áo ngực ngực màu trắng
cũng bị lộ ra.

“Á á á á….” Điền Điền theo phản xạ hai tay đưa lên che ngực, thét lên.

Một người phụ nữ nước ngoài đúng lúc đi từ nhà vệ sinh ra, thấy cảnh này, bà cũng thét lên: “Oh my god! Thật là quá đáng!”

Sau tiếng thét của hai người phụ nữ, không ít vị khách đã bị kinh động, lần lượt chạy đến. Một người có dáng vẻ giám đốc đứng ra hỏi: “Xảy ra
chuyện gì thế?”

Điền Điền bị xé rách váy còn đang ôm lấy ngực co ro, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, vừa lo lắng, toàn thân run rẩy, miệng
cũng lắp bắp không nói được lời nào.

Người phụ nữ nước ngo