
ư vậy rồi, không đến nỗi không biết
điều gì nên làm điều gì không nên làm. Sau này đừng động đến những thứ
đó nữa. Mà em mau gọi điện về cho mẹ em đi. Cô nghe nói em bị bắt vào
đồn cảnh sát thì lo quá suýt nhất đi đấy. Cô còn không dám để cho chú
biết. Em cũng biết bố em bị huyết áp cao, nếu chú biết mà tức giận thì
hậu quả sẽ rất khó lường. Cô bảo anh đến thành phố S, đưa em ra, muốn
anh khuyên nhủ em. Cô nói thường ngày em nghe lời anh nhất. Anh cũng
không muốn nói nhiều. Thực ra em có thể tự cân nhắc đúng sai. Hãy về mà
suy ngẫm cho kĩ nhé.!”
A Tiệp nghe xong gật đầu : “Anh họ, em biết rồi. Sau này em sẽ không động đến những thứ đó nữa. Mọi người yên
tâm, em nói được là làm được.”
“Vậy thì tốt. Anh tin em sẽ không làm anh và cả nhà thất vọng.”
Sau khi A Tiệp tự lái xe đi, Liên Gia Kỳ lại đưa Du Tinh về biệt thự La
Thiên Vũ thuê hôm qua để lấy hành lý, tiện thể cho cô tắm rửa luôn. Ở
đồn cảnh sát một đêm, mùi trên người thật chẳng dễ chịu chút nào. Sau đó cô mang hành lý lên xe Liên Gia Kỳ .
Anh nói cũng lái xe về thành phố G, nên có thể cho cô quá giang.
“Cô nói Điền Điền đã đáp tàu đến thành phố S ư? Vậy chúng ta ra ga tàu đón cô ấy cùng đi.”
Du Tinh vui mừng hớn hở: “Thế thì tốt quá! Anh Liên, đúng là đã làm phiền anh quá rồi.”
Liên Gia Kỳ điềm đạm nói: “Không có gì. Đã giúp rồi, cũng nên giúp đến cùng.”
Khi gặp Liên Gia Kỳ, Điền Điền có phần mất tự nhiên. Cảm giác này có nhiều
lí do chứ không chỉ là vì ẩn tình sau vụ tai nạn tám năm trước, cũng
không phải vì chuyện xấu hổ khi ở phòng khám mấy hôm trước, chủ yếu là
vì Du Tinh phải vào đồn cảnh sát do hành vi bất lương của La Thiên Vũ.
Điền Điền bỗng nhớ lại những chuyện xảy ra mùa đông năm ngoái.
Hôm đó, cô, Du Tinh và La Thiên Vũ cũng đến quán cà phê ở khách sạn Hoàng
Triều. Tình cờ gặp Liên Gia Kỳ, anh còn chặn cô lại, khuyên nhủ cô chân
tình, rõ ràng anh ta hiểu rất rõ về La Thiên Vũ. Nhưng khi đó, cô lại
coi lời của anh như gió thoảng bên tai, không những không chịu nghe còn
mắng cho anh một trận. Thật là không biết rõ lòng quân tử, sau này mới
hay ý tốt.
May mà có Du Tinh ở đây, líu lo kéo tay cô kể lại
chuyện xảy ra tối qua, về những cô gái bị giam trong đồn cảnh sát, rồi
cả chuyện Liên Gia Kỳ hảo tâm bảo lãnh giúp cô. Nói đến đây, cô nàng lại nói lời cảm ơn: “Anh Liên, thật sự thật sự rất cảm ơn cô. Nếu không có
anh thì chắc bây giờ tôi vẫn bị giam ở đồn cảnh sát.”
Điền Điền cũng cảm ơn theo: “Anh Liên, cảm ơn anh đã nộp phạt giúp Du Tinh. Lát nữa tôi sẽ đi rút tiền gửi trả anh.”
“Phải rồi. Tôi và Điền Điền nợ anh mười nghìn tệ. Ngã tư vừa đi qua có một
cây ATM, lát nữa đi về qua đó, chúng tôi rút tiền gửi lại anh nhé!”
“Không cần vội như thế đâu. Chúng ta đi ăn trưa trước đã. Các cô không đói
sao? Vì vội lái xe đến thành phố S mà tôi còn chưa kịp ăn sáng. Tôi đói
lắm rồi.”
Sao có thể không đói chứ? Trên thực tế, Điền Điền cùng vì
vội đến thành phố S mà chưa kịp ăn sáng. Du Tinh thì ở trong đồn cảnh
sát nên cũng chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến đồ ăn, chỉ uống mấy cốc
nước. Nghe Liên Gia Kỳ nói như vậy, bụng dạ họ bỗng dưng đều sôi ùng ục. Không tranh cãi gì nữa, họ cùng Liên Gia Kỳ đi ăn cơm.
Thành phố S nằm trên
bờ biển, nguồn hải sản đặc biệt phong phú. Tất cả các nhà hàng lớn nhỏ
trong thành phố đều có món chủ đạo là hải sản tươi. Nhân viên phục vụ
mang thực đơn cho khách cũng đều ra sức giới thiệu những món tươi ngon
của ngày hôm nay.
Liên Gia Kỳ dẫn Điền Điền và Du Tinh đến một
nhà hàng trang trí thanh nhã. Sau khi thực đơn được đưa đến, anh hỏi ý
kiến hai cô rồi gọi mấy món hải sản tươi và mấy món thức ăn. Món tôm hấp nhanh chóng được dọn lên. Tôm chín từng con màu trắng chuyển sang đỏ.
Trông đã thấy ngon miệng khó cưỡng rồi.
Đồ ngon trước mặt
nhưng Liên Gia Kỳ không hề ăn một miếng. Anh cũng chẳng động đến con tôm nào mà chỉ ăn bát canh sườn nấu bí đao.
Du Tinh ăn mà cảm thấy lạ: “Í! Anh Liên, sao anh không ăn tôm thế?”
“Tôi bị dị ứng hải sản.”
“Anh bị dị ứng à? Ăn vào thì sẽ làm sao?”
“Ăn vào sẽ bị ngứa toàn thân, vô cùng khó chịu, có lúc mặt còn bị sưng lên.”
“Chà ! Thế thì gần giống như Điền Điền bị dị ứng xoài rồi. Chỉ cần ăn xoài là mặt cậu ấy sưng phù lên.”
“Vậy sao?”
Liên Gia Kỳ nghe thế thì ngạc nhiên liếc nhìn Điền Điền. Khi ánh mắt họ giao nhau, cô có chút lúng túng, bẽn lẽn mỉm cười với anh. Sự bẽn lẽn không lí do, cô cũng không biết tại sao. Dù sao, giờ đây cứ ở trước mặt Liên
Gia Kỳ là cô lại mất tự nhiên.
Liên Gia Kỳ cũng mỉm cười đáp
lại cô. Môi anh khẽ cong lên. Cô phát hiện ra anh dường như không hề có
biểu hiện gì quá đáng. Anh luôn luôn trong dáng vẻ bình tĩnh và điềm
đạm. Chỉ có một lần mất bình tĩnh duy nhất chính là buổi tối mùa đông
năm ngoái, ở nhà cô ở, anh đã bị cô làm cho kích động. Trái ngược với
hình ảnh điềm đạm thường ngày, cơn thịnh nộ của anh giống như con sư tử
đang giận dữ…