Duck hunt
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325864

Bình chọn: 7.00/10/586 lượt.

túc nói với cô: “Điền
Điền, mẹ đã giấu con tất cả chuyện này chính là vì mẹ sợ con sẽ khó có
thể thích ứng nổi. Mẹ vốn định để vào năm nữa mới nói cho con biết,
nhưng bây giờ không thể kéo dài thêm được nữa. Một là, mẹ không thể tiếp tục để cho anh em nhà họ Liên gánh tội oan này; hai là mẹ cũng không
thể để con tiếp tục thù hận họ. Cả hai đều này đều bất công đối với họ.
May mà con đã mười tám tuổi, đxa trưởng thành rồi, dần dần con sẽ học
được cách đối diện với nó.”

Điền Điền lặng lẽ gật đầu. Đôi
mắt dưới hàng mi dài và dày bất giác ướt nhòe. Thực sự, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều việc. Đúng là một mùa đông lắm chuyện! Tất cả
đều khiến cô khó mà đối mặt nổi. Cô thật sự cần thời gian để từ từ chấp
nhận chúng.



Tháng tư trong nhân gian chính là mùa của cỏ hoa.

Trong công viên rừng rậm Tây Sơn vùng ngoại ô, gió xuân thổi qua sườn núi xanh,
hoa cỏ nở rộ khắp nơi. Giữa các khe núi nước chảy róc rách. Dưới ánh
nắng mặt trời, mặt nước lấp lánh lan tỏa từng gợn sóng cầu vồng. Cảnh
sắc này khiến con người ta ngây ngất.

Điền Điền đi chân trần
bước xuống dòng suối trong vắt, một tay nâng chiếc váy hoa dài tới mắt
cá chân lên, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc mỉm cười trước ống kính.

“OK. Tốt lắm. Tiếp tục mỉm cười, đổi tư thế khác.”

Theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Điền Điền không ngừng tạo dáng, trên gương
mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. Trên thực tế, đi chân trần đứng dưới dòng
suối lạnh lẽo càng lúc cô càng cảm thấy buốt nhói. Tuy thời tiết tháng
Tư đã gần vào hạ nhưng nước suối ở khe núi vẫn lạnh như nước đá vậy. Bây giờ, khi vùa bước xuống, Điền Điền còn run lẩy bẩy. Cô đang “đến
tháng”, thực ra không nên ngâm mình trong nước lạnh quá lâu. Nhưng việc
chụp hình đã được sắp xếp từ trước nên chút vấn đề cỏn con của cô không
tiện nói ra. Thế nên, khi nhiếp ảnh gia đi chân trần bước xuống chụp
ảnh, cô không nói thêm câu nào mà chỉ phối hợp làm theo.

Sau
khi cô cứ chụp ảnh như vậy được gần một tiếng đồng hồ, nhiếp ảnh gia cứ
coi như hoàn tất phần việc ở địa điểm này. Sau đó anh ta bảo Điền Điền
lên bờ tiếp tục chụp ở vườn hoa đỗ quyên trên đỉnh núi. Trong biển hoa
đỏ tươi sáng rực rỡ, anh ta yêu cầu cô lúc thì làm động tác quay vòng;
lúc thì chạy nhảy tung tăng. Vui đùa hớn hở, lúc thì tung cánh vô lo vô
nghĩ… cô đã cố gắng hết sức phối hợp với những yêu cầu của anh ta, mong
sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Chiều hôm đó, công
việc của nhóm chụp hình có thể coi là hoàn thành, Điền Điền cũng cảm
thấy vô cùng uể oải. Vốn dĩ khi “đến tháng” rất dễ mệt mỏi, huống hồ
công việc hôm nay lại phải thực hiện với cường độ khá cao, đặc biệt,
ngâm trong nước lạnh lâu như thế, đến lúc mặt trời đứng bóng, bụng dưới
của cô đã bắt đầu đau lâm râm. Cô đã phải rất cố gắng mới có thể hoàn
thành công việc của ngày hôm nay.

Thu dọn xong, khi Điền Điền định thay bộ váy đỏ xòe cuối cùng thì Jack chạy đến hỏi cô: “Điền Điền
tối nay cô có bận gì không? Sắp xếp cô đi ăn cơm, cô đi được chứ?”

Cái gọi là “sắp xếp đi ăn cơm” của Jack chính là chỉ công việc tiếp khách đi ăn cơm chùa.

Điền Điền sững người. “Sao thế? Anh không tìm được người khác à?”

“Yoyo và Lyly đã đi rồi, vẫn cần thêm một người nữa. Cũng không phải là không tìm được ai khác, chỉ là bữa tiệc được tổ chức ở biệt thự Tây Sơn phía
bên phải công viên, vừa hay là nơi cô chụp ảnh, qua đó sẽ vừa gần vừa
tiện. Chủ nhân của bữa tiệc tối nay là tổng giám đốc Đào của tập đoàn
Thiên Giang. Ông ấy rất hào phóng, mỗi lần phát bao lì xì ít nhất cả
nghìn tệ cho các cô người mẫu tiếp khách đấy. Chẳng phải cô nói gần đây
phải cố gắng làm việc để kiếm tiền sao? Tôi thuận theo nhu cầu của cô
mới dành cho cô cơ hội này đấy!”

Vốn dĩ Điền Điền định từ
chối vì hôm nay cô cảm thấy rất mệt, muốn về sớm để nghỉ ngơi, nhưng vừa nghe nói bao lì xì có thể lên đến một nghìn tệ thì nhất thời không thể
không động lòng. Cô không hề do dự gật đầu: “Được rồi. Tôi đi.”

“Vậy cô đừng thay đồ nữa. Tôi đi nói với nhân viên phục trang một câu. Tối
nay cô mặc luôn bộ này, mai đến trả công ty. Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn nhé.”

“Vâng. Tôi biết rồi.”

Hôm nay Điền Điền chụp ảnh cho trang trong một tờ tạp chí. Trang phục, giày dép và đồ
trang sức đều là hàng cao cấp. Chụp hình xong còn phải bảo quản cẩn
thận, trả về như cũ.

Jack nhìn đồng hồ, nói: “Vẫn còn nửa
tiếng nữa, cô có thể đi rửa mặt và trang điểm lại. Trang điểm đậm thế
này chụp hình thì được chứ đi dự tiệc sẽ làm người ta phát khiếp đấy.”

Điền Điền dùng nước tẩy trang tẩy sạch lớp phấn trang điểm rồi rửa mặt lại
thật sạch. Da cô vốn rất trắng, mịn tựa xa tanh. Chuyên gia trang điểm
còn phải khen da cô rất đẹp, khiến cô chỉ cần trang điểm nhẹ thôi cũng
đủ xinh đẹp rồi. Cô không đánh phấn nữa mà chỉ dặm một chút má hồng. Nếu thêm phấn vào thì sẽ thành trắng bệch mất. Sau đó, cô vội vàng lên xe
đến khu biệt thự Tây Sơn.

Jack đưa Điền Điền đến cổng một
ngôi biệt thự theo lói kiến trúc