The Soda Pop
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325715

Bình chọn: 7.5.00/10/571 lượt.

ến nước này, nói thực đã vượt quá dự liệu của Liên Gia Kỳ. Tối hôm đó, anh ta quyết định gánh tội thay em trai không phải là hành
động bộp chộp thiếu suy nghĩ. Thực ra, anh đã nghĩ, thứ nhất, họ là anh
em ruột tình cảm rất gắn bó, anh ta nguyện làm chuyện này để bảo vệ em
trai; thứ hai, em trai không có bằng lái xe, điểm này vô cùng bất lợi
khi giải quyết chuyện tai nạn, nếu anh ta ra mặt thì không có nhân tố
bất lợi này nữa; thứ ba, trong lòng anh ta hi vọng người bị hại sẽ không chết, như vậy thì việc giải quyết cũng không quá phiền phức; thứ tư,
anh ta nghĩ nếu người bị hại tử vong thì cũng chỉ cần bồi thường một
khoản tiền hậu hĩnh là xong, sự việc chắc không đến nỗi không giải quyết được.

Nhưng anh ta không ngờ, sự việc lại biến đối theo
chiều hướng tồi tệ như vậy. Ông Diệp Chấn Hùng cũng không thể cứu được,
bà Điền Quyên thì quyết không chấp nhận bồi thường hòa giải. Rõ ràng, bà rất yêu chồng, bà khóc nói rằng mình không cần tiền, chỉ cần trả chồng
lại cho bà. Mà anh ta làm sao có thể làm được điều ấy chứ? Như vậy cũng
có nghĩa là sự việc vô cùng phiền phức, vô cùng nan giải.


đang rất phiền não nhưng Liên Gia Kỳ vẫn gượng cười với em trai. “Không
sao đâu. Sự việc vẫn chưa đến nước không thể cứu vãn nổi. Luật sư Nghe
sẽ cố gắng để có kết quả tốt nhất.”

“Nhưng mà… anh… nếu thật
sự như vậy… không… anh… em không thể để anh phải ngồi tù thay em được.
Em phải đi tự thú. Em phải nói cho họ biết thực ra em mới là người gây
tai nạn.” Liên Gia Ký vừa nói vừa dứt khoát chạy ra ngoài, sợ rằng một
chút do dự sẽ khiên cậu sợ hãi không có dũng khí bước tiếp.

Liên Gia Kỳ lao như tên bắn ra chặn cửa nói: “Gia Ký, em bình tĩnh lại. Nếu
sự việc quả thực đến mức đó, em đi tự thú cũng vô ích. Dù em nói ra sự
thật, anh nhận tội thay em cũng là có tội. Đến lúc đó, cả hai anh em
chúng ta đều vướng vòng lao lý. Chi bằng anh chịu mọi trách nhiệm thì ít nhất em cũng không sao cả.”

“Nhưng anh, em không thể giương mắt nhìn anh vì em mà chịu tội oan được.”

“Được rồi, Gia Ký, em đừng nói nhưng điều này vội. Anh có phải ngồi tù hay
không bây giờ vẫn chưa có kết quả. Em đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy có
được không?”

Cả nhà họ Liên đều lo lắng về chuyện rốt cuộc sự việc này sẽ được giải quyết như thế nào. Nhưng khi luật sư đến tìm bà
Điền Quyên để nói chuyện một lần nữa, ông lại đem về tin tức tốt. Cuối
cùng bà đã đồng ý nhận năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường và ký vào bản
hòa giải.

Liên Gia Kỳ nghe tin này, nhất thời không dám tin:
“Thật ư? Cô ấy thất sự chấp nhận sao? Hôm đó, cô ấy còn cương quyết nói
không cần tiền cơ mà?”

Luật sư Nghê khẳng định chắc chắn:
“Đương nhiên là thật rồi. Vì cuối cùng, cô ấy cũng bình tĩnh lại, không
còn hành động theo cảm tính nữa, bắt đầu suy xet xem sau này mình sẽ
sống như thế nào. Chồng không còn nữa nhưng cuộc sống của cô ấy và con
gái thì vẫn phải tiếp tục. Tống cháu vào tù thì chi bằng nhận khoản tiền bồi thường còn thiết thực hơn.”

Bà Điền Quyên chịu nhận
tiền, sự việc thành ra dễ dàng giải quyết. Vì sau khi gây tai nạn, Liên
Gia Kỳ đã chủ động tự thú, còn tích cực bồi thường tổn thất cho gia đình người bị hại và nhận được sự tha thứ của họ, có thái độ biết nhận lỗi.
Tổng hợp các chi tiết, cộng thêm sự cố gắng xoay chuyển của luật sư,
cuối cùng Liên Gia Kỳ đã tránh được việc phải chịu trách nhiệm hình sự.



Đọc xong bài báo dài, Điền Điền ngồi im bất động trên ghế như bị đóng đinh, mãi sau vẫn chẳng nhúc nhích gì. Dù thế nào, cô cũng không ngờ tới , hóa ra dằng sau tai
nạn năm đó lại có ẩn tình như vậy. Cậu bé mười sáu tuổi ham chơi đã gây
nên tai họa, cuối cùng người anh trai đứng ra chịu tội thay, gánh vác
hậu quả và trách nhiệm cho cậu em trai chưa hiểu chuyện của mình.

Còn Liên Gia Ký đã nói một đoạn hết sức thành khẩn trong buổi họp báo.

“Năm đó tôi chỉ mới mười sáu tuổi, còn là vị thành niên, không dám đối diện
với sai lầm mình phạm phải nên đã hèn nhát, yếu đuối, ích kỷ né tránh để anh trai đứng ra chịu tội thay. Nhưng bây giờ tôi đã hai mươi tư tuổi,
là người trưởng thành, tất nhiên cũng đã học được rằng phải tự chịu
trách nhiệm về những việc mình đã làm. Tám năm trước, anh trai đã chống
đỡ thay tôi. Tám năm sau, dù thế nào tôi cũng không thể để anh trai
mình phải tiếp tục gánh lấy nữa. Thế nên, tôi quay về để nói rõ chuyện
này. Thực ra, người gây tai nạn xe năm đó chính là tôi, đều là lỗi của
tôi. Xin các người đừng hiểu lầm anh trai tôi nữa.”

Đọc đoạn này, Điền Điền đã ngây người ra rất lâu.

Cả buổi chiều, cô căn bản không có tâm trạng đâu mà dọn dẹp nhà cửa. Cô cứ ngồi ngẩn ngơ mãi, cả người như lơ lửng trong không trung. Hận một
người lâu như vậy, sâu sắc như vậy, bỗng nhiên, mối căm hận lại thành hư không, không thể trút lên anh ta nữa. Nhất thời, cô có cảm giác mất
mát.

Ánh sáng mặt trời trong phòng yếu dần đi đến lúc tắt
hẳn. Khi cả căn phòng đều bị bóng tối bao trùm, cô mới sực tỉnh, phải
đem cơm cho mẹ rồi. Cô vộ vàng đến bệnh viện.