pacman, rainbows, and roller s
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 9.00/10/500 lượt.

vốn là người không hay đọc báo, không xem thời sự, lúc nào rảnh
rỗi thì xem phim truyền hình cho đỡ buồn. Điền Điền cũng giâu kín chuyện Liên Gia Kỳ tìm đến nhà tối hôm đó. Không những cô nhờ viên cảnh sát
đừng để mẹ mình biết chuyện có người quấy rồi cô cồn dặn dò cả hàng xóm
láng giềng tầng trên tầng dưới. Cô nhờ họ giữ kín để mẹ cô khỏi vì
chuyện này mà lo lắng. cô rất sợ mẹ cô bị sốc sẽ lại xuất hiện triệu
chứng trầm cảm.

Nhìn qua khe cửa, bà Điền Quyên vô cùng ngạc nhiên khi có mấy người đứng ngoài cầm micro, liền hỏi: “Các vị có chuyện gì vậy?”

Bảy tám cái miệng ở ngoài cùng tranh nhau nói, mỗi người một câu, nghe họ
nói xong, mặt bà Điền Quyên bắt đầu trắng bệch ra. “Chồng tôi chết đã
tám năm rồi. Tai sao bây giờ các người lại còn đến phỏng vấn chứ?”

Điền Điền nhanh chóng chạy từ phòng ngủ ra, thấy tình hình ngoài cửa liền
biết ngay chuyện là thế nào. Tim cô đập thình thịch vì cô biết quá rõ,
cái chết của bố cô năm đó đã khiến mẹ cô bị sốc như thế nào. Đến tận sau này, cô vẫn không dám nhắc lại chuyện cũ, giống như con đà điểu vùi đầu xuống cát không muốn đối diện với nỗi đau.

Cô lập tức định đóng cửa lại: “Xin lỗi. Mẹ tôi không được khỏe. Chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn. Mong các vị về cho.”

Mấy phóng viên không hẹn mà gặp, cùng lấy tay chặn cửa lại, nhất quyết
không cho cô rời đi, trong đó có một phóng viên bỗng nhận ra cô, nói:
“A.! Tôi nhớ ra rồi. Không phải cô chính là người đã hỏi Liên Gia Kỳ ở
khách sạn Hoàng Triều hôm đó sao? Hóa ra Diệp Chấn Hùng chính là bố cô.”

Nghe cô ta nói vậy, mấy phóng viên khác lập tức chĩa về phía Điền Điền hỏi.

“Cô Diệp, hóa ra cô chính là con gái của người bị hại. Cô có thể nói cụ thể hơn về tình hình vụ tai nạn lúc đó được không?”

“Cô Diệp, khi xảy ra vụ tai nạn năm đó, chắc là cô vẫn còn rất nhỏ. Cô còn
nhớ Liên Gia kỳ đã đâm xe vào bố cô, xem ra chuyện năm đó đã khiến cô có ấn tượng cực kì sâu sắc đúng không?”

“Cô Diệp, cô có thể nói cho chúng tôi…”

“Cô Diệp, tôi muốn hỏi một chút…”



Bảy tám cái miệng đồng thanh hỏi tạo nên âm thanh vô cùng hỗn tạp, Điền
Điền căn bản không hề nghe rõ và cũng không muốn nghe. Cô chỉ cố hết sức đóng cửa lại và đẩy đám phóng viên ra ngoài.

Các phóng viên
bỗng nhắc lại chuyện cũ khiến bà Điền Quyên lại bị kích động. bà ngồi
phịch trên ghế sofa không nói tiếng nào. Trên khuôn mặt bà hiện rõ vẻ
hoang mang và đau khổ như bị thôi miên. Điền Điền cẩn thận dỗ dành bà,
nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Bà Điền Quyên ngoảnh đầu lại nhìn con gái hỏi: “Vừa rồi, chuyện các phóng viên đó nói là như thế nào?”

Điền Điền không muốn làm mẹ bị kích động, cô cố gắng kể lại một cách ngắn
gọn. “Thực ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là Liên Gia Kỳ, kẻ đã đâm xe
vào bố con bị các phương tiện truyền thông để ý đến, vì gần đây có một
tên công tử con nhà giàu lái xe đâm người nên nó trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người. Chuyện của hắn ta cũng bị lật lại nên mới
có phóng viên tìm đến nhà chúng ta để phỏng vấn. Mẹ, con biết mẹ không
muốn nhắc đến chuyện đau lòng này. Không sao đâu ạ. Các phóng viên không phỏng vấn được, lát nữa họ sẽ tự động bỏ đi thôi.”

Bà Điền
Quyên gây người “ờ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Ánh mắt bà nhìn về
phía bức chân dung của chồng treo trên bức tường đối diện, nhìn mãi nhìn mãi đến mức nước mắt trào ra. Trong lòng Điền Điền vô cùng chua xót. Cô cũng ngồi khóc bên mẹ.

Đám phóng viên nhất
quyết cố thủ ở cửa nhà họ Diệp không chịu đi. Điều này khiến không ít
hàng xóm tầng trên tầng dưới thò đầu ra xem. Dù sao cũng đang nhàn rỗi,
có phóng viên quay sang hàng xóm nhà họ Diệp để phỏng vấn.

Nữ chủ nhân căn hộ đó là người rất thích thể hiện. Thấy có camera và micro hướng về phía mình là cô ta tao dáng luôn. Hỏi gì trả lời nấy, không
hỏi cũng chủ động đưa ra, chỉ mong là thời gian phỏng vấn có thể kéo dài hơn một chút. Nói mãi, nói mãi, cô ta nhắc đến chuyện tối hôm đó Liên
Gia kỳ đến nhà họ Diệp quấy rồi Điền Điền.

“Họ Liên đó cũng
thật xấu xa. Năm đó, anh ta đâm xe chết bố Điền Điền, bây giờ còn tìm
đến nhà quấy rối cô ấy. Đồn cảnh sát nên bắt loại người này lại giam
chừng nửa tháng rồi hãy tính.”

Cô ta tiết lô tin tức này
khiến các phóng viên nghe xong đều cảm thấy hứng thú. Họ lập tức vây
quanh cô ta hỏi đến cùng. Cô nàng này chỉ biết nửa chừng nhưng cái gì
cũng dám nói, lại còn bổ sung không ít giả thiết chủ quan của bản thân.
Cuối cùng, qua ngòi bút của các phóng viên, mấy lời đó đã trở thành một
câu chuyện hấp dẫn: Tối hôm đó, Liên Gia Kỳ bực mình vì Điền Điền đã đem chuyện mình gây tai nạn rồi bỏ trốn ra nói trước công chúng, anh ta
giận dữ chạy đến tìm cô tính sổ và ra tay đánh cô. Điền Điền hét toáng
lên khiến hàng xóm láng giềng đều chạy đến. Sau đó, hàng xóm dẫn Liên
Gia Kỳ đến đồn cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát đã bị mua chuộc nên chỉ hỏi qua loa vài câu rồi thả cho anh ta về.

Người hàng xóm nói văng cả
nước bọt. “Người