Polaroid
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324551

Bình chọn: 7.00/10/455 lượt.

hững sợ vàng nghiêng nghiêng giăng đầy cửa sổ. Nhưng nét mặt của anh thì lại như đang chìm trong cơn gió thu
buồn, đang phải hứng chịu mùa đông sương giá.

Không kìm được nước mắt, Điền Điền bước đến, ngồi thụp xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng gọi. “Gia Kỳ.”

Đầu anh hơi nghiêng nghiêng về hướng cô, hai ánh mắt gặp nhau nhưng cô chỉ
chạm phải một đôi mắt với màu đen mịt mù và nỗi đau vô tận, mọi ánh
sáng, mọi hi vọng và mơ ước đều rơi xuống vực sâu của màn đen ấy, Hàng
ngàn hàng vạn năm cũng không thể đợi được một ánh sáng hy vọng…

Đôi mắt ấy khiến lòng Điền Điền đau nhói, đầu óc trống rỗng. Những lời cô
vốn muốn khuyên nhủ anh, an ủi anh dường như cũng bị hút vào vực thẳm
tối tăm đó, một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có hai dòng nước mắt từ từ lăn xuống.

Một giọt lại một giọt nước mắt lặng lẽ rơi
trên đầu gối Liên Gia Kỳ, dần dần tạo thành hai vết ướt. Giơ một tay
lên, Liên Gia kỳ thử mò mẫm thì sờ thấy mái tóc mượt mà của Điền Điền.
Năm ngón tay xuyên qua mái tóc, anh nhớ lại buổi tối đợi cô ở dưới lầu.
Khi cô hai má đỏ ửng chạy xuống, mái tóc dài vừa đen vừa bóng xõa xuống
đôi vai, lòng anh đau đớn. Khung cảnh vừa giản đơn vừa tuyệt vời như
thế, anh không còn được thấy nữa rồi.

Điền Điền nước mắt lưng tròng ôm lấy đầu gối Liên Gia Kỳ, để mặc anh rờ rẫm mái tóc của mình.
Tay anh lạnh giá nhưng hơi thở lại nóng hổi, thổi nhẹ lên mái tóc cô,
trán cô, dần dần đem theo cảm giác ướt át lạ lẫm. Là nước mắt! Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy trong đôi mắt không còn nhìn thấy gì của anh, từng
giọt từng giọt nước lăn xuống.

Nước mắt của một người đàn
ông, nước mắt bi thương và tuyệt vọng khiến Điền Điền không thể chịu
đựng nổi: “Gia kỳ, không sao đâu Gia Kỳ. Dù xảy ra chuyện gì, em vẫn
luôn ở bên anh. Con đường sau này, em sẽ cùng anh đi tiếp. Em sẽ là đôi
mắt của anh, là gậy dò đường cho anh.”

Nghe lời cô nói, lòng
Liên Gia Kỳ như bị thứ gì đó đâm phải, đau nhói. Đó là nỗi trống rỗng,
nỗi đau chỉ mình anh hiểu được nhưng lại không gì có thể lấp đầy…

Mấy ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc, thoáng một cái là lại sắp bắt đầu năm
học mới. Năm ngoái, thời điểm này, Điền Điền đã bắt đầu dành thời gian
chuẩn bị cho năm học mới, nhưng bây giờ, cô chẳng có tâm trạng nào. Lúc
này, anh đang trong giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời, cô nhất định
phải ở bên anh, cùng anh trải qua.

Trước khi bắt đầu năm học
mới hai ngày, Du Tinh mới từ Tây An về, gọi điện cho Điền Điền rủ đi mua ít đồ mới. Cô xin lỗi và từ chối: “Xin lỗi cậu. Tớ không có thời gian.”

“Vậy ngày mai nhé! Ngày mai đi được không?”

“Mai cũng không có thời gian.”

“Cậu làm sao thế? Chuyện gì mà lại bận như vậy?”

Du Tinh không hề biết những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè. Cô ở Tây An
chơi vui không muốn về, không hề liên lạc gì với Điền Điền, còn Điền
Điền càng không nghĩ đến việc gọi điện cho cô ấy. bây giờ, có muốn giải
thích cũng không có thời gian, cô vội đến nhà họ Liên.

“Du Tinh, vậy thế đã nhé! Tớ đang có việc. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau.”

Sau khi đi qua con đường quen thuộc đến nhà họ Liên, vừa bước vào cửa, Điền Điền đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Đồ dùng trong nhà hầu như đều được phủ
vải, giống như người ta không định ở đâu nữa. Ông bà Liên và Liên Gia Kỳ đều không thấy đâu, người đợi cô trong phòng khách là vợ chồng Tằng
Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du. Họ nhìn vào mắt cô với vẻ tiếc nuối và thông
cảm.

Chuyện đã có phần rõ ràng, nhưng Điền Điền vẫn không
muốn tin vào mọi thứ trước mắt mình. Mặt cô trắng bệch, không nói lời
nào, cô lao lên lầu, phòng Lien Gia Kỳ cũng trống không. Đồ dùng trong
phòng cũng phủ vải giống như dưới nhà. Cô thật sự bí sốc, rồi nổi buồn
dấy lên. Sau đó, dường như có một cái van mở ra, một trái tim nặng nề
ngã xuống. Quay người lại, Điền Điền run rẩu nhìn Lục Hiểu Du từ dưới
nhà đi lên, òa khóc hỏi: “Chị Hiểu Du, chuyện này là thế nào? Anh Gia Kỳ đâu rồi?”

“Gia Kỳ đi rồi. Cậu ấy cùng Gia Ký đi Anh rồi. Bác trai và bác gái quyết định đưa họ sang đó. Đến anh, thu xếp ổn thỏa mọi thứ xong, họ sẽ quay về. Bây giờ, người nhà họ Liên không còn ai ở
thành phố G nữa. Sau này em cũng không cần đến đây nữa.”

“Vậy… liên lạc với Gia kỳ thế nào? Chị có thể nói cho em biết được không?”

“Haizz!” Lục Hiểu Du thở dài, “Điền Điền, em còn không hiểu sao? Gia Kỳ không
muốn để em tiếp tục ở bên cậu ấy nên mới quyết định ra đi. Trước khi đi, cậu ấy nhờ chị đưa lại cho em thứ này.”

Lục Hiểu Du đưa chiếc hộp
nhỏ đựng một chiếc khăn tay ra, màu xanh chủ đạo kinh điển phối hợp với
đường sọc đen trắng, đơn giản mà mạnh mẽ. Đôi mắt như con đập lâu năm
không được tu sửa, dễ dàng bị nước mắt nhấn chìm. Điền Điền cầm chiếc
khăn tay mà khóc. Liên Gia Kỳ trả lại khăn cho cô, ý của anh quá dễ dàng nhận ra. Anh không còn là bạn trai cô nữa. Anh hi vọng cô tìm được chủ
nhân mới thích hợp cho chiếc khăn này.

Lục Hiểu Du nói rõ ý
đó: “ Gia Kỳ bảo em hãy quên cậu ấy đi. Cậu ấy nói em còn trẻ như vậy,