
suốt thời gian wen anh … đó là những tháng ngày … có lẽ là làm
em zui zà hạnh phúc nhất … zà đặc piệt zà wan trọng hơn cả là … em đã
hoàn toàn wên ih Duy … wên ih tất cả những kỉ niệm đã có vs Duy … zà em
mới nhận ra rằng … anh là ngừi khiến em làm đc điều đó … zà em còn pik
đc 1 điều … đó là … trái tim em … hoàn toàn thuộc zề anh rùi … – Phương
nắm tay Bảo
Nói típ :
_ Anh phải tự tin lên chứ … em
cũng xin lỗi zì đã ko nói điều nay ra sớm hơn để anh khỏi lo lắng …
nhưng em mún chắc chắn hơn … zì đó là … quyết định cả đời màh – Phương
cừi – ko phải nụ cừi cay đắng zà mệt mỏi … màh là 1 nụ cừi … đánh dấu
rằng sắp có 1 sự kiện đặc piệt gì đó sẽ xảy ra …
Bảo ko nói gì hết (chỉ hành động thui ^^!), xoay ngừi wa ôm Phương zà nói khẽ :
_ Cảm ơn em … anh hứa sẽ làm cho em hạnh phúc … chỉ cần em iu anh zà ở
pên cạnh anh … thì mặc cho wá khứ, mặc cho kỉ niệm … anh zẫn sẽ ko chùn
pước … tay anh sẽ ko puông … anh sẽ zẫn típ tục nắm chặt lấy tay em … zà chúng taz sẽ lại pước típ trên con đường tiến tới tương lai … em nhéz … em đồng ý chứ?
Phương cũng ôm chặt lấy Bảo, nói :
_ Zậy thì … đổi lại câu nói đồng ý của em … pằng 1 nụ hôn đc chứ? – Rùi cô
rời khỏi zòng tay cậu … nhưng môi cô lại tìm đến môi cậu 1 cách nhẹ
nhàng, dịu dàng … nhưng đầy kiên định … chắc hẳn cô mún khẳng định vs
cậu rằng : “ Em cũng sẽ nắm chặt tay anh … để pàn tay này ko cảm thấy
lạc lõng nữa … zà chúng taz sẽ sánh pước trên con đường phía trước … em
cũng tin chắc rằng … chúng taz sẽ hạnh phúc pên nhau … anh nhỉ? “ … nụ
hôn của Phương kết thúc … Bảo như zẫn còn chìm đắm trong đó nên có zẻ
hơi “ mơ màng “ … nhưng anh chàng cũng đủ tự tin zà pình tĩnh để zẫn có
thể lấy từ trong túi ra 1 chiếc hộp … trong đó là 1 chiếc nhẫn lấp lánh … zà chiếc nhẫn đó còn đẹp hơn khi nằm trên tay của Phương … cả 2 cùng
nhìn nhau cừi hạnh phúc … wả thật tình iu có sức mạnh ghê gớm đến thế
sao? … có thể khiến che mờ cả wá khứ u tối … thật là KÌ DIỆU … các pạn
nhỉ ^^!
Zà ở đâu đó … còn 1 ngừi cũng đang cầu hôn 1 ngừi … đó là anh chàng mang
tên Huỳnh Nhật Vinh zà ngừi anh trao trọn trái tim mình là 1 cô gái đang ở 1 thế giới khác : Lê Đặng Thùy Dương … Vinh đặt 1 chiếc hộp nhỏ đã mở nắp ra để trên mộ của cô … trong đó có 2 zật thể lấp lánh, lung linh …
anh tự lấy ra 1 chiếc đeo zào tay mình … rùi nói vs cô (trong khi từ
khóe mắt cậu … đã chảy ra 2 giọt nước trong suốt …) :
_ Anh đã
đeo nhẫn zào rùi đấy … còn em thì sao? … chắc hẳn là em cũng đang hạnh
phúc đến phát khóc lunz ròi phải ko nào? … nếu em có dịp … pay xún thế
giới này … thì hãy ghé sang đây lấy chiếc nhẫn này zà đeo zào tay của em nhéz … zì nó chỉ dành cho em màh thui … zà trái tim anh cũng zậy … mãi
mãi thuộc zề em … thiên thần của anh …! – Rùi cậu khẽ ih sang chiếc mộ
pên cạnh, chắp tay lại zà nói :
_ Con xin lỗi zì đã lừa dối mẹ … zà mẹ thý rùi đấy … con đang rất hạnh phúc vs ngừi con iu … Vi cũng zậy đấy mẹ àh … mẹ đừng giận con nhéz … con hứa vs mẹ … con sẽ ko pùn zà
khóc nữa đâu … zì từ đây zề sau … sẽ là 1 chuỗi ngày mới đối vs con mẹ
àh … zà đương nhiên nó sẽ mang toàn niềm zui thôi … mẹ cũng nên chúc
mừng con zì cúi cùng con trai của mẹ đã có zợ rùi đấy … zà còn có đc
những ngừi pạn tốt như : Vi, Huy, Duy, Ngọc, Bảo zà Phương … nhờ có họ
màh con mới có thể típ tục có nghị lực để sống típ đó mẹ àh … mẹ hãy phù hộ cho những ngừi con iu quý … mẹ nhéz … con iu mẹ …
Cậu đặt
lại trên mộ mẹ mình 1 pó hoa … rùi lấy xe ra zề … cậu thầm nghĩ : “ Số
phận là gì chứ?… con ngừi đc sinh ra là phải sống dựa zào số phận àh? …
riêng tui thì ko … tui sống là để làm theo tình cảm của mình … cho dù số phận đã cướp ih ngừi con gái tui iu … nhưng ko có nghĩa là … cướp ih
trái tim của tui dành cho cô ấy … cho dù số phận đã mang mẹ tui đến 1
thế giới khác zì căn pệnh ung thư máu … thì cũng chẳng thể làm phai ih
suy nghĩ của tui rằng : pà zẫn lặng lẽ ở pên cạnh che chở zà chăm sóc
cho tui … tình cảm là thứ ko thể gượng ép zà làm giả nó đi đc … cho dù
sự thật phũ phàng … nhưng tui zẫn yên tâm … zì mình có đủ nghị lực, có
đủ sức mạnh zà có đủ tình cảm … để đối mặt zà chấp nhận mọi thứ … tui
hoàn toàn hài lòng vs mọi quyết định của mình … mặc cho mọi ngừi nghĩ zà nói thế nào … thì zẫn chẳng thay đổi đc những điều tui đã quyết … “
Những ngày tháng sau đó họ lại típ tục ziệc học đại học – riêng Bảo thì
học cấp 3 (zì ai cũng “ giao ước “ vs nhau rằng : chừng nào hoàn tất
xong ziệc học zà có ziệc làm ổn định rùi thì mới tính đến chiện kết hôn
^^).
Như mong đợi, ko lâu sau đó (chính xác hơn là 4 năm sau đó ) họ đã tổ chức 1 lễ cứi tập thể vs sự góp mặt của pa mẹ 2 pên zà rất nhìu khách mời tham dự …
Zà hiện tại là năm 2018 (đã 6 năm trôi wa rùi …) :
Nó cởi zội chiếc áo blouse trắng đang mặc pỗng đt nó reo lên, nó pắt máy
nói gì đó rùi pước ra cửa pệnh ziện leo lên chiếc xe Mercedes mới zừa
chạy đến … – zâng thưa mọi ngừi, sau 4 năm ròng rã học zà thực tập (zì
wá giỏi nên đc ngừi taz ưu tiên cho học 4 nă