XtGem Forum catalog
Lời thách đố tình yêu

Lời thách đố tình yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325292

Bình chọn: 8.00/10/529 lượt.

Tất cả là do cậu đã quá hèn nhát mà làm lỡ mất tình yêu của mình hay
là do tình yêu quá hời hợt không vượt qua được sự thử thách của thời
gian?

Mạc Trần Bạch lặng lẽ nhìn chiếc lắc bạc tinh xảo trong lòng bàn tay, một thoáng buồn lướt qua trong mắt cậu. Cậu nhắm mắt lại, hít vào một
hơi thật sâu, khi mở mắt ra đôi mắt ấy bỗng trở nên lạnh lùng, vô cảm.

Cô đã không cần nữa thì giữ vật này đâu còn nghĩa lý gì!

Mạc Trần Bạch giơ tay lên, chiếc lắc bạc trong tay cậu sáng lấp lánh
dưới ánh trăng. Cậu cố gắng nén lòng mình, đang định ném đi thì nghe
thấy tiếng hát thánh thót vẳng tới từ xa, cái giọng trong trẻo cất lên
giữa biển đêm tĩnh lặng gây ra một cảm giác gì đó lạ lùng. Nhưng điều
thu hút sự chú ý của Mạc Trần Bạch không phải là giọng hát trong
trẻo kia mà là bài hát đó… Ai đồng ý rằng em có thể không quan tâm đến
anh? Ai đồng ý với em đây sẽ là sự kết thúc? Em khiến anh chìm đắm trong giấc mộng, rồi lại muốn đánh thức anh dậy sớm. Không có câu trả lời,
cũng không nghe thấy gì! Anh thừa nhận anh không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng để đem đến cho em nhiều hơn. Con đường dẫn tới
hạnh phúc có quá nhiều điểm giao nhau, có thể lạc đường mà không được
phép lùi lại.

Đó là lời bài hát Ở lại bên anh của Phi Luân Hải. Trước đây, vì muốn
làm cô ngạc nhiên, vì muốn thể hiện một lời tỏ tình đặc biệt khiến cô
không thể nào quên mà cậu đã luyện hát bài này không biết trong bao
nhiêu đêm, những đêm trời trong rồi cả những đêm trời mưa gió. Cậu còn
nhớ rằng cái đêm cậu tỏ tình với cô cũng là vào một đêm giống như hôm
nay, mặt trăng tỏa ánh sáng dịu dàng bao phủ lên hai người. Cậu lặng lẽ
nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, cô cũng ngước lên nhìn cậu dịu dàng, cả
thế giới xung quanh tĩnh lặng, dường như chỉ tồn tại có hai người. Lúc
đó, cậu thực sự tin rằng cô cũng mến cậu, cậu tin rằng hai người sẽ cùng nhau nắm tay bưóc tới hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại, phải chăng lúc đó
trái tim cô đã dành cho một người khác?

Trái tim cậu lại bắt đầu cảm thấy đau.

Gió thổi lạnh lẽo, giọng hát trong trẻo kia vẫn văng vẳng trong màn
đêm: Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang
dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em bấy lâu mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi.

Em mang đến những rung động tâm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng
anh không giống với số đông, cho nền em thuộc về anh cũng như anh thuộc
về em. Không có em, anh biết yêu người nào? Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện
mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tỉm anh! Tin rằng
anh sẽ không để em ra đi.

Lời bài hát quen thuộc vẳng tới bên tai khiến Mạc Trần Bạch cảm thấy
giận dữ. Sự đau đớn, buồn bã trong tim khiến cậu cảm thấy giận cái người đang hát kia. Bàn tay nắm chiếc lắc bạc hạ xuống, cậu quay người, ánh
mắt tức giận lướt khắp bãi biển trải dài, cuối cùng dừng lại ở một tảng
đá lớn.

Trên phiến đá lớn bằng phẳng có một người con gái đang ngồi. Cô gái
không hề nhận ra là trên bãi biển lúc này còn có một người khác nữa, cô
ngồi quay lưng lại với cậu, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển, khẽ cất tiếng
hát. Bất chợt một cơn gió mạnh thổi tới, mái tóc dài của cô gái tung bay trong gió hòa cùng với ánh trăng tạo nên một vũ điệu tuyệt đẹp.

Đúng là đồ đáng ghét! Nếu không phải tại bài hát của cô thì cậu sẽ
không phải nhớ lại chuyện cũ cay đắng ấy! Nếu không phải tại bài hát của cô thì trái tim cậu cũng không đau đớn thêm như thế này! Đồ đáng ghét,
đi ngắm biển thì cứ ngắm tại sao lại cứ phải hát kia chứ!

Cứ cho là hát cũng được đi, nhưng tại sao trên thế gian này có biết
bao nhiêu bài hát mà cô ta lại cứ phải chọn bài này chứ? Chẳng phải là
cô ta cố ý muốn chọc tức cậu sao?

Mạc Trần Bạch vô cùng tức giận, các khớp ngón tay như trắng bệch đi.
Cậu sải từng bước dài giận dữ hướng về phía người con gái đang ngồi trên tảng đá.

“Cô! Im mồm ngay cho tôi!”

Giọng nói giận dữ vang lên giữa màn đêm biển vắng tĩnh lặng nghe hết sức lạnh lùng.

Cô gái tóc dài bị sự xuất hiện đột ngột của cậu làm cho giật mình,
giọng hát bỗng ngưng bặt. Cô ngẩng đầu, sững người nhìn cậu, những đường nét dịu dàng phơi bày dưới ánh trăng trông đẹp một cách lạ thường.

Trong phút chóc, hai người đều lặng thinh không nói.

Hồi lâu, cô gái rốt cuộc cũng phản ứng lại, đôi mắt đen láy chớp chớp đầy nghi hoặc, rồi như sực nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn ra mặt biển
sóng dập dềnh rồi sau đó lại hướng đôi mắt về cậu, ngón tay trỏ xinh xắn chỉ vào cậu, nói bằng cái giọng như chợt nhận ra điều gì: “Tôi biết
rồi! Có phải cậu là cậu học sinh trung học bị chết đuối ở đây mấy
hôm trước, đúng không? Không ngờ cậu lại đẹp trai đến như vậy! Tôi sống
mười bảy năm nay, ngoài những người nổi tiếng trên ti vi ra thì cậu là
người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy đấy! A! Không được! Cậu đã thành ma rồi! Thật là đáng tiếc quá đi! Người đẹp trai như vậy