
ến lúc cậu về nhà, kim đồng hồ đã
chỉ sang một giờ sáng. Cậu đoán tầm ấy cô đã ngủ rồi nên quyết định
không gọi điện đánh thức cô dậy nữa.
Thu Hạ Hạ thôi không đá mấy viên sỏi nữa, nghĩ đến An Tuyết Kỳ lại
liên tưởng tới thân phận kẻ ngoài cuộc của mình, cô thở dài ngao ngán:
“Không có gì! Thực ra cậu không cẩn phải giải thích với mình. Dù sao thì mình cũng là người ngoài cuộc, cậu hãy quan tâm nhiều hơn tới bạn gái
của cậu đi!”.
Âu Dương Dị sững người, sau đó nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Tuyết Kỳ chuyển tới lớp cậu rồi phải không?”.
Tuyết Kỳ! Ha! Gọi tên mới thân mật làm sao! Thu Hạ Hạ khẽ nhếch mép,
cảm nhận thấy trong lòng có từng đợt phẫn nộ và oán giận đang trào dâng. Cô ngoảnh đầu, chăm chú nhìn cậu, cười nhạt: Có vấn đề gì sao? Bạn Âu
Dương Dị không nỡ xa rời bạn gái phải không? Có phải bạn cũng muốn
chuyển sang lớp mình không? Bạn có cần nói với khối trưởng một câu để
khối trưởng đổi lớp cho tôi với bạn không? Đằng nào thì thành tích, thể
thao của bạn cũng tốt, đã giành được không ít giải thưởng cho trường.
Yêu cầu nhỏ xíu này của cậu nhất định sẽ được khối trưởng đồng ý”.
Nhìn thái độ lạnh nhạt của cô, Âu Dương Dị khẽ cau mày, “Tuyết Kỳ đã nói gì với cậu có phải không?”.
“Cậu hy vọng mình sẽ trả lời thế nào?” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, ánh mắt
trong sáng trong mắt cô thoáng chút sắc lạnh. Cô cười mỉa mai, “Nói là
trước mặt mọi người An Tuyết Kỳ đã công khai nói với mọi người về cuộc
sống ngọt ngào trước đây của hai cậu, hay nói rằng cô ấy dịu dàng, thỏ
thẻ cậu rất yêu thương, chiều chuộng cô ấy? Cậu không sợ mình sẽ ghen tỵ rồi nói những điều không hay với cô ấy, phá hoại tình cảm của hai người sao?”.
Âu Dương Dị tức giận, nhìn chằm chằm cô, những nếp nhăn trên trán đột nhiên giãn ra.
Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vai cô, khuôn mặt lộ rõ niềm vui, hỏi
cô: “Hạ Hạ, cậu ghen vì mình phải không?” Cậu không rời mắt khỏi cô,
khuôn mặt đang cười ấy làm cô thấy nhức mắt.
Cô ghen vì cậu sao? Cô có thể phản bội lại Nhã Tuyên bằng việc thích cậu ấy ư?
Không thể được! Nhã Tuyên là người bạn thân nhất của cô! Cô không thể phản bội cô ấy được! Má của Thu Hạ Hạ đỏ rần rần, cô tức giận đẩy cậu
ra, giọng gầm ghè: “Âu Dương Dị, cậu điên vừa thôi! Mình không thể ghen
vì cậu đâu!” Nói xong, cô quay người chạy mất hút.
Âu Dương Dị thất vọng, đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng cô chạy xa
dần, cho tới khi khuất hẳn cậu mới thu ánh mắt cô đơn của mình về,
nghiêm túc nghĩ tới chuyện An Tuyết Kỳ.
Cậu biết mục đích chuyển tới trường trung học Tri Hiền của cô ấy là
vì cậu. Cậu cũng biết cô ấy không nản lòng vì cậu. Hôm qua lúc ở nhà
cậu, cô cũng nói với cậu rất rõ ràng là cô sẽ lại bắt đầu theo đuổi cậu. Nhưng chuyện tình cảm này có thể miễn cưỡng được sao? Cậu biết là không thể, cậu cũng không muốn tự làm khó bản thân.
Một năm trước cũng vì không muốn bản thân phải miễn cưỡng, cậu mới
chuyển tới trường Tri Hiền để tránh né cô. Nhưng bi kịch ấy không thể
lại xảy ra được nữa.
Hoặc là để ngăn chặn bi kịch tương tự lại xảy ra lần nữa, cậu nên làm một số chuyện định làm trước khi cô ấy hành động.
Sau khi tiết học cuối của buổi chiều kết thúc thầy giáo bị hói đầu
dạy môn địa lý vừa chân trước bước ra khỏi lớp 12A13, thì Âu Dương Dị đã chân sau bước vào. Cậu đứng ở cửa lóp, nhìn khắp cả lớp một lượt, sau
khi nhìn thấy Thu Hạ Hạ, cậu bưóc thẳng về phía cô trước sự ngạc nhiên
của tất cả mọi người.
Lúc đó, ánh dương qua cửa sổ đang mở chiếu vào trong phòng, ánh nắng
vàng trải đầy trên tóc cậu, tạo thành một vầng hào quang. Gió từ chiếc
quạt trần trong phòng học nhẹ thổi khiến quần áo của cậu bay bay, dưới
ánh sáng mờ ảo, vẻ tuấn tú của cậu giông như một chàng hoàng tử bước ra
từ trong truyện cổ tích. Cậu mỉm cười bước đến phía trước Thu Hạ Hạ thì
dừng lại.
“Hạ Hạ.” Âu Dương Dị dịu dàng cất tiêng gọi. Thu Hạ Hạ có cảm giác “da gà” cứ thi nhau nổi lên.
“Gì… Gì thế?” Thu Hạ Hạ bất an nhìn ánh mắt của đám con gái trong lớp như bầy sói sắp sửa ăn tươi nuốt sống cô.
Âu Dương Dị dường như không để ý tới ánh mắt của những người xung
quanh, bình tĩnh nói: “Mình có một số chuyện muốn nói với cậu. Lát nữa
cậu có rảnh không?”.
Câu nói này của cậu không phải là đang muốn hẹn hò với cô ư? Cậu nói
như thế không phải là có ý muốn hại chết cô hay sao? Thậm chí cô còn
nhận được ánh mắt hình viên đạn của đám con gái trong lớp. Thu Hạ Hạ co
ro run rẩy mất một lúc, cố gắng tránh tiếp xúc với ánh mắt lanh như băng ấy, rồi từ chối lời đề nghị của Âu Dương Dị không chút do dự:
“Không rảnh! Cậu có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi!”
Nếu như Thu Hạ Hạ biết Âu Dương Dị định nói gì thì cô nhất định sẽ
không nói câu này nhanh như thế. Đáng tiếc là ở đời thì không có chữ
“nếu như”.
“OK! Vậy mình nói luôn ở đây!”
Âu Dương Dị lịch sự gật đầu, cười ấm áp và nâng nhẹ bàn tay của
cô lên, đặt lên tay cô một nụ hôn mà không hề báo trước, “Thu Hạ Hạ, cậu hãy làm bạn gái của mì