
g mơ. Chiếc đuôi của bà ta thật đẹp,
lớp vẫy sáng bóng dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ từng đường nét trên
khuôn mặt bà ta, nụ cười thật hiền hậu cậu nghĩ nó giống như một thiên
thần vậy. Cậu vẫn đang mãi mê ngắm nhìn với vẻ thích thú và vô cùng ngạc nhiên thì bà ta lên tiếng:
- Chào cháu, ta rất vui khi được gặp cháu.
- Bà là người cá thật sao, cháu cứ nghĩ…- cậu thắc mắc nên hỏi.
- Không gì là không thể – bà ta cười – cháu tên gì.
- Dạ cháu tên Trúc Nhân – cậu đáp lễ phép.
- Cháu có thích biển không, có thích đại dương không.
- Dạ thích, rất thích là chuyện khác nhưng rất tiếc là mẹ cháu không cho cháu đi biển dù chỉ một lần – cậu nói giọng buồn buồn.
- Nhưng tại sao cháu lại có mặt ở đây, ngay biển này.
- Dạ là do cháu chốn đi nếu mà mẹ cháu biết chắc cháu không xong.
- Ta hiểu nguyên nhân mẹ cháu không cho đi biển – bà ta lại cười.
Cả hai người trò chuyện suốt cả buổi, những thắc mắc của cậu về người cá
được bà giải thích cận kẽ, cậu rất hài lòng. Trời bắt đầu hừng sáng bà
ta nói:
- Trời cũng gần sáng về ta phải về, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào tối mai cháu có đồng ý không.
- Nếu được vậy thì không gì bằng.
- Mai ta sẽ cháu nghe một câu chuyện nhất định cháu sẽ thích.
- Dạ, con chào bà.
Nói xong bà ta nhảy xuống biển và mất tiêu còn cậu thì được một con sóng
đưa vào bờ. Cái cảm giác phấn khích làm cậu muốn đến đêm để tiếp tục trò chuyện cùng với người bà đó.
Đêm hôm sao lại có những cuộc trò chuyện giữa người đó và cậu.
- Nhìn cháu làm ta lại nhớ đến đứa con trai của ta, con rất giống với nó, nhưng tiếc là nó đã mất vì một lỗi lầm của chồng ta….con có bao giờ tự
hỏi cha cháu là ai và vì sao mẹ không cho cháu ra biển không?
- Dạ
có, cháu đã từng hỏi mẹ nhưng khi nhắc tới cháu thấy một nét thoáng buồn trên gương mặt của mẹ, rồi đôi mắt đỏ hoe, mẹ chỉ nói là cha cháu đi
biển rồi bị tan nạn, không bao giờ trở về với mẹ con cháu lúc đó mẹ còn
đang mang thai trong người. Vì thế mẹ không muốn cháu đi biển mẹ sợ.
- Nhưng cháu không thắc mắc tại sao khi ở trong nước cháu lại cảm thấy dễ chịu và thanh thản hơn à.
- Dạ cháu không biết.
- Bởi vì cháu vốn dĩ thuộc về biển và cháu là một người cá.
- Bà nói cháu là người…cá sao, không thể nào, cháu đâu có đuôi.
- Chỉ là tạm thời thôi con, vì con là máu lai giữa người cá và con người
nên con chưa có biểu hiện gì, nhưng không hẳn vì đến năm con 18 tuổi thì sẽ bắt đầu có biểu hiện của một người cá, con phải xuống nước. Đối với
một người cá thuần chủng thì không có vấn đề gì, nhưng con lại không
thuần chủng. Vào thời kì mặt trăng máu con sẽ bị biến đổi, nếu lúc đó
con không xuống biển thì con sẽ chết, khi thời kì mặt trăng máu đi qua
cứ đến ngày rằm thì con lại bị biến đổi càng ngày con sẽ bị biến đổi
liên tục cho đến một ngày con sẽ chết.
- Vậy tại sao con không thể trở thành một con người hay là một người cá thật thụ mà phải bị biến đổi rồi chết.
- Đó là vì bản giao ước đã được đặt ra từ rất lâu giữa những vị thần cai
quãng, nếu có sự lai giữa những loài không giống nhau thì thế hệ sau sẽ
bị chừng phạt. Cháu là một điển hình.
- Vậy cháu phải chết.
- Ta rất tiếc phải nói điều đó.
- Vậy bà có thể cho cháu gặp mặt cha cháu được không 17 năm qua mỗi khi
nghe ai đó gọi cha cháu cảm thấy người đó thật hạnh phúc, rồi nhìn lại
mình thật là tuổi thân, nhiều lúc bị bạn bè chữi là thằng không cha cháu chỉ biết khóc và khóc – cậu xúc động kể lại mà không ngăn dòng nước
mắt.
- Ta rất tiếc cháu à, bởi vì cha cháu đã mất, cha cháu là đứa con mà ta yêu thương nhất.
- Không lẽ cha cháu là con trai của bà.
- Phải, nó là con trai mà ta yêu thương nhất, nó tên là Jack, do quá yêu
thương nên nó mới dám phá vỡ bản giao ước và khi mọi chuyện vỡ lẽ chồng
ta tức là ông cháu đùng đùng nổi giận bắt nhốt nó vào ngục, ta và các
anh chị em của nó ra sức ngăn cản nhưng ông ấy là vua thủy tề không thể
vì con mà phá vỡ được. Cứ ngày qua ngày nỗi nhớ, tình yêu với mẹ con
ngày càng sâu đậm và rồi nó đã tự kết liễu cuộc đời của mình – giọng bà
kể thoáng buồn.
- Con là cháu của bà, và con là một nữa người cá.
- Đúng là như vậy đấy cháu yêu của bà, nhìn cháu ta như nhìn thấy chính đứa con trai của mình, cháu rất giống nó.
Lúc bấy giờ cậu không thể tin nỗi những gì mình nghe và thấy nữa, cậu có
cha và cha mình là người cá, cha đã chết vì tình yêu, một tình yêu bất
diệt của một người cá dành cho một con người. Cậu chấp nhận nó, rồi cậu
hỏi :
- Vậy khi nào cháu chết, có nhanh không thưa bà, khi cháu chết có khó coi không – cậu nói với khuôn mặt không cảm xúc.
- Cháu yêu của ta đừng nói thế, ta rất vui khi có cháu có mặt ở trên đời, cháu là cháu của ta nhất định ta sẽ không để cháu chết như vậy, ta sẽ
làm hết khả năng của mình để bảo vệ cháu, cháu hãy tin tưở