
>Cậu gõ đầu cô:
-“Bỏ mấy suy nghĩ đen tối đi, ba tôi hàng ngày làm cho mẹ tôi, để ý qua là biết!”
-“Ừ…”
Cậu làm việc rất chăm chú, tỷ mỷ…cô nhìn cậu, buột miệng:
-“Tính ra thì cậu cũng hơi hoàn hảo nhỉ?”
Phong sướng, nhưng vẫn trêu:
-“Chỉ hơi thôi á?”
-“Đã khen rồi lại còn màu mè…miễn đi!”
-“Nguyệt này!”
-“Sao?”
-“Thích vẽ móng tay không?”
Mắt Dương sáng rực.
-“A, có chứ, nhưng mà không biết vẽ…”
-“Hôm nào Phong vẽ cho Nguyệt!”
Dương vui vui, lại chần chừ:
-“Sao Phong tốt với tôi vậy?”
-“Nguyệt ngu lắm, nói cũng không hiểu, khi nào Nguyệt lớn, khôn ra tôi sẽ nói!!!”
Nguyệt Dương ậm ừ, nghĩ bụng, có quái gì đâu, muốn tán em thì nịnh chị, đơn giản, Phong này, quá khinh thường cô rồi…
-“Thế trước khi cậu biết lý do thì cứ tốt với tôi đi, cho hòa…”
Phong bảo.
-“Tôi vẫn luôn tốt với cậu mà…”
Nguyệt Dương nói xong, tự thấy ngượng mồm. Nhưng lớp trưởng không vặn, chỉ đơn giản bổ sung.
-“Thì tốt hơn nữa…”
Cô nghĩ ngợi, rồi reo lên:
-“Ừ, được, thế từ nay mình sẽ là bạn tốt nhé, dần dần thành đôi bạn thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau…cậu nghĩ mà xem, hai chúng ta đều thông minh, nếu chơi với nhau chắc chắn sẽ cùng thu lợi!”
Có người méo cả mặt, lạnh lùng nói:
-“Chỉ tôi thông minh thôi!”
Đoạn, tiếp tục vẽ.
……
-“Tỷ tỷ, tóc xinh thế…”
Hà Nguyệt Anh trông thấy, lên tiếng ngay lập tức. Cô ngạc nhiên cũng phải, từ xưa, cô một tuần thay mấy kiểu, nhuộm nâu vàng đủ thể loại, còn tỷ, lúc nào cũng trung thành với tóc đen dài…hình như có mỗi năm trước vì anh Phong mới phải cắt.
Hà Dương ấp úng:
-“Ừ, tại lúc đó nóng quá…ta lên phòng cất đồ…”
…
Cánh cửa khép lại, cô cần thận rút chiếc bút của cậu, cất vào ngăn tủ, đoạn lấy ra một cuốn sổ mới, nắn nót từng chữ…
Moon thích búi tóc, thích cả người búi tóc. Moon không tranh giành gì của Star cả, Moon cũng không cần và không muốn Wind thích lại Moon, tất cả, chỉ thế này là đủ!
6h sáng.
Chẳng mấy khi mà con mọt truyện Hà Nguyệt Dương lại dậy sớm đến thế.
Đứng trước gương, cô vén tóc, tập tành, cũng muốn búi lên.
Không được, tưởng đơn giản, ai dè khó tới vậy!
Lên mạng, xem hàng chục video, kết cục vần đi vần lại, đầu tóc rối tung như tổ quạ, quá thất vọng vì cái tội vụng, đành phải để như cũ.
Bộ phim của Nguyệt Anh vừa đóng máy, Nguyệt Dương có lẽ gần một năm rồi giờ mới có “vinh dự” đi học cùng cô em yêu quý! Lý do của nó rất đơn giản.
Nó kể cô nghe, cái bộ phim nó vừa đóng, đại loại là về một đứa A, thích một đứa B rất lâu, luôn ở cạnh nhau, luôn tốt bụng, hết lòng nhưng đứa B không biết…Rồi một ngày, cái đứa A đột nhiên biến mất, đứa B dần dần cảm thấy trống trải, cô quạnh, nhận ra rất yêu đứa A, chạy đi tìm…
Đúng, Nguyệt Anh cũng muốn đem chiêu này áp dụng với Phong!
Cả đoạn đường, Nguyệt Anh ngồi sau Nguyệt Dương, vừa kể chuyện vừa háo hức:
-“Tỷ, tỷ đoán xem anh ấy bao ngày thì đến tìm muội?”
Nguyệt Dương quả thật bế tắc…Liệu cô có nên nói, người Phong vẫn luôn thích là nó, thực sự nó chẳng cần tốn sức nhiều thế.
Nhưng Hà Dương với em gái mình lại là một người cực cẩn thận và chu toàn, ừ thì cô đoán là 99.99% đấy, nhưng nếu rơi vào 0.01% kia, Nguyệt Anh sẽ như là đang trên chín tầng mây rơi xuống địa ngục vậy, sợ nó sẽ không chịu được mất.
Cô không muốn em gái mình phải chịu thiệt thòi. Vả lại, nếu Phong thích Nguyệt Anh, cậu ấy sẽ nhận ra sự bất thường, nhất định tìm nó…
-“Tỷ, sao tỷ không nói gì, tỷ đoán xem…”
Cô phải nói gì? Nếu nói ít ngày quá, giờ sẽ khiến nó vui, nhưng Phong không tới tìm, nó sẽ thất vọng…còn nói nhiều ngày quá, giờ nó lại buồn…cô đành chọn ra một khoảng thời gian hợp lý:
-“Chắc tầm một tuần…cũng có thể lâu hơn, vì sợ cậu ta nghĩ muội bận đóng phim…”
-“Muội nhất định sẽ đợi…bao lâu cũng đợi, từ giờ trước mặt anh ấy, tỷ không được nhắc một tý gì tới muội nhé, anh ấy hỏi cũng bảo không biết…”
-“Ừ, ta biết rồi…”
….
Hà Dương mang theo chút tâm trạng khi tới lớp.
Nhìn vào hộc bàn, thấy có trái xoài xanh căng mọng cùng túi muối ớt, tự nhiên nuốt nước miếng. Bên cạnh, có người nói:
-“Ăn đi!”
-“Cho tôi hả?”
-“Ừ…”
Nguyệt Dương sung sướng, lấy dao bỏ túi, cắt cắt chấm chấm, tận hưởng…nhởn nha nhởn nhơ, tới khi trống gần vào, liếc thấy trên bàn có quyển Hóa mới hất hàm:
-“Sao lại mang sách này?”
Vũ Phong đáp cộc lốc:
-“Hỏi ngu thế?”
Dương giật mình:
-“Đừng nói với tôi là hôm nay học Hóa nhé?”
-“Ừ, cậu lại xem nhầm thời khóa biểu tuần trước phải không?”
-“Sao cậu biết?”
Có người phì cưới, có người luống cuống hết cả, bắt đầu quay sang nịnh nọt:
-“Phong ơi, Phon