XtGem Forum catalog
Lẽ Nào Em Không Biết?

Lẽ Nào Em Không Biết?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326444

Bình chọn: 10.00/10/644 lượt.

cậu ta cái gì đó.

Tới cảnh Cám giặt áo cho Vua.

Hà Nguyệt Dương bê chậu thau, giặt giặt áo như đúng rồi. Trong cảnh này, diễn cùng cô sẽ là con chim Vàng Anh.

Ấy vậy mà Vàng Anh vừa thò cổ ra, đã bị Đức Vua tóm lôi vào trong, bù lại, ngài ung dung tiến về phía cô.

Hà Dương còn chưa kịp hiểu gì, mắt trợn tròn, Đức Vua thấy vậy, giọng đầy uy lực:

-“Nhìn gì mà nhìn, ta mà không xuất hiện kịp thời, nàng tính giết Vàng Anh hay sao?”

‘Mịa kiếp, cái này làm gì có trong kịch bản, Vũ Phong, sốt à???’

Thầm nghĩ thế thôi, mà bao nhiêu ánh mắt phía dưới bắt đầu tò mò nhìn lên, cũng may là cô thông minh, đáp lễ gọn gàng:

-“Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp đâu dám, thần thiếp vốn hiền lành nhân hậu, với cả…với cả…”

-“Với cả sao?”

Cô e hèm, nói bằng bằng cả câu, nhấn mạnh từ cần nhấn mạnh:

-“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng… có mỗi một con chim yêu quý…”

Phía dưới cười nghiêng ngả.

Vũ Phong nóng mặt, đã biết chơi Nguyệt Dương chẳng dễ thế mà, cố nén, giọng trầm ổn:

-“Nàng có gì mà không dám, tới chị mình mà còn dám giết cơ mà!”

Cám ngước lên:

-“Hoàng Thượng nói gì thiếp không hiểu?”

-“Đừng vờ vịt nữa, chuyện mẹ con nàng ám sát Tấm của ta, ta đã biết cả. Bay đâu, mang thuốc độc ra ban chết cho Hoàng Hậu.”

Tức thì hai tên lính mang theo bát nước đen đen bẩn bẩn, ép Cám quỳ xuống, uống thuốc.

Nguyệt Dương nhìn Vũ Phong nháy mắt, trong lòng trào dâng giận giữ. Là hắn ép cô phải uống thứ nước này ư? Trả thù cô ư?

-“Mau uống đi, ngươi dám kháng lệnh?”

Chỉ cần cố nhắm mắt uống, rồi sẽ lăn ra chết, kết thúc phần diễn của mình, sau đó tính sổ với Vũ Phong sau.

Nhưng Hà Dương đã không làm vậy, cô chọn cách thứ hai.

Hất tung bát nước ra, sau đó trả vờ run rẩy.

-“Hoàng Thượng, người tha tội, tiện nữ xin khai thật, thực ra chị Tấm không chết, tất cả chỉ là vở kịch mà chị ấy nhờ mẹ con thiếp dựng lên, bởi vì nghe đồn người là Gay, nên chị ấy mới không muốn tiến cung, vờ chết để trốn đi theo anh Thóc. ”

Cơn thịnh nộ của Đức Vua tăng cao:

-“Ai nói, là ai dám đồn…”

-“Dạ, muôn tâu, là cả nước đồn ạ!”

Vũ Phong tức tím mắt, nhưng trận này, ai sẽ là người thông minh hơn? Lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, cậu nói:

-“Vậy sao nàng lại vào cung? Ta nhớ không nhầm thì nàng chính là người ta gặp năm đó…”

Đức Vua lại gần, khẽ nâng cằm Hoàng Hậu:

-“Có phải nàng đã thầm mến ta từ lâu rồi không? Chính bản thân cũng không tin những tin đồn đó…”

Tên điên dở này, Hà Dương chỉ dám rủa thầm, bởi phía dưới, gần như mọi người đã tập trung trở lại với vở kịch của lớp. Rất nhanh trí, cô cầm chiếc sào, vốn là dụng cụ phơi áo quần, chĩa thẳng vào Phong, lớn tiếng:

-“Ngươi nằm mơ đi, ta tới đây là để trả thù cho cha ta, ngươi chính là hôn quân ai ai cũng căm ghét, cái chết của cha ta cũng là do ngươi mà ra…Hôm nay, ta phải kết liễu ngươi…”

Chẳng ngờ, cậu giật cây gậy, ôm cô vào lòng, giọng đầy thê lương:

-“Cha nàng tham nhũng của dân, ta không thể không trừng trị, nàng phải hiểu…”



Cứ thế, đứa này một câu, đứa kia một câu, tung hứng khiến khán giả cười lăn cười bò.

Kết thúc, tất cả diễn viên cùng nắm tay chào khán giả. Hà Dương đứng giữa Huy và Phong. Tay trái Huy nắm, cô thấy rất tự nhiên, mà sao tay bên phải lại đổ mồ hôi như nước, cả mặt cũng nóng ran.

Tiết mục của Toán 2 là cuối cùng, sau đó cũng thông báo kết quả, giải Nhất thuộc về Anh 1, Nhì thuộc về Văn 2, giải Ba của Toán 2.

Cũng may là có giải, nếu không hôm nay chắc chắn Vũ Phong bị trừng trị. Mọi người ai cũng phấn khởi, sung sướng về lớp lấy đồ, tiền thưởng được quyết định sẽ mang ra “biếu” bác chủ quán Lẩu ngay gần trường, coi như bữa liên hoan chia tay.

Trong lúc các bạn học hào hứng chuẩn bị, lớp trưởng cau mày, hỏi lớp phó:

-“Hình như còn thiếu mấy bạn nữ?”

Lớp phó liếc một hồi, vui vẻ đáp:

-“À, mấy bà ấy đi trả phục trang biểu diễn, tôi đã dặn rồi, tập trung ở quán cạnh trường, bọn mình cứ đi trước, lớp mình đông, phải ra chiếm chỗ…”

-“Ừ…”

Dân tình quả là tò mò, lớp trưởng lạ vậy nha, vừa giành giải Nhất cùng Hà Anh, lại giải Ba của lớp, vậy mà mặt mày cứ nghệt ra, lẽ nào cậu ta biểu diễn mệt.

Tầm hai mươi phút, thấy bóng dáng mấy bạn nữ đi trả đồ về, khóe môi ai đó khẽ cười, chẳng được bao lâu, cậu lại sốt ruột hỏi:

-“Cám đâu?”

Loan bà già cầm cốc nước ngọt của Huy, tu một hồi:

-“Tôi không biết”

-“Nó không đi trả đồ với các bà à?”

-“Không…”

Liếc một hồi, sĩ số lớp còn thiếu mỗi Dương, cậu gọi điện thoại, chỉ thấy những tiếng tút tút…

Thế rồi, không nói không rằng, lớp trưởng Toán 2 vội vã đứng dậy, chạy thẳng về phía trường học.

Cậu lên lớp, nghe tiếng điện thoại đổ chuông, thì ra Nguyệt để quên điện thoại trong ba lô. Thế nà