Pair of Vintage Old School Fru
Lãng Tử Gió

Lãng Tử Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324090

Bình chọn: 9.00/10/409 lượt.

Tôi dùng ít
bông gòn thấm alcol sát trùng rồi hơ tay trước quạt cho khô, đồng thời
ngắm nghía căn phòng thêm lần nữa.

“Nhà anh ở đâu?”

“Tỉnh lẻ” – Nuốt 1 miếng cơm, Di đáp qua loa, rồi hất hàm chẳng khác
nào đang hỏi 1 thằng bạn – “Mà lang thang kiểu gì lại chui vô khu nhà
tôi thế?”

Dĩ nhiên tôi ko tránh khỏi lung túng khi bị hỏi câu hỏi “chất vấn” mà cứ tưởng đã thoát khi nãy.

“Khu này đẹp mà yên tĩnh nên…”

“Cứ tưởng tìm tôi”.

“Không!!” – Tôi hơi lớn tiếng, kiểu phủ định mạnh.

“Sao anh nghĩ…tôi tìm anh?”

“Nhớ tôi?”

“Điên à?” – Mặt tôi đỏ lên tức thì.Thường thì người ta có thể đỏ mặt
khi giận dữ lẫn khi xấu hổ. Lúc này tôi ở vào trường hợp thứ 2 T_T. Còn
Di, hắn chỉ nhe răng cười.



Gần 1 giờ trưa, trời bỗng đổ mưa ào ào, trong khi lúc nãy vừa mới
nắng chang chang đấy. Thật đúng là…Sài Gòn. Ơ, mà, tôi lại chẳng mang
theo áo mưa. Thế thì phải ngồi lại đây ư? Đến bao giờ chứ?

Đột ngột Di đứng dậy, bước đến chỗ tôi, đưa tay định đóng cửa sổ.

“Đừng đóng” – Tôi cản – “Để thế cho mát. Trong này ngộp lắm”

“Mưa lớn tạt vào đấy?”

“Kệ, ko sao. Tôi thích như vậy”

“Đừng có lãng mạn. Mưa kiểu này sẽ chẳng tốt lành gì đâu”.

Thế là hắn thản nhiên đóng sập cửa và cài chốt trước sự thất vọng và bực bội của tôi.



Có lẽ cảm thấy 2 người chẳng có gì để nói với nhau nữa, Di đi đến chỗ cái laptop đặt trên cái bàn dài ở ngay dưới chiếc giường tầng, mở máy
và cho chạy 1 playlist nhạc tiếng Anh. Hắn ngồi dựa vào ghế, cạnh chiếc
laptop, chân duỗi dài ra, mắt nhắm lại thưởng thức.

“Hôm nay cô ko phải làm việc hả?”

“Tôi nghỉ phép”

“Vì sao?”

“……”

“Ko phải thất tình đấy chứ?”

Tôi cười, kiểu như cái từ “thất tình” quá xa lạ với tôi, mặc dù có
thể tôi cũng thất tình theo 1 cách nào đó mà chính tôi cũng ko biết. Di
đã ngồi dậy, vặn nhỏ volume nhạc và kéo rèm chiếc cửa chính để ánh sáng
tràn vào, tặc lưỡi – “Mưa bao giờ mới tạnh đây…”

“Sao anh biết là tôi đã có…” – Nhớ đến chuyện Linh nói hôm Noel, tôi
lên tiếng hỏi, nhưng lại ngưng giữa chừng vì cảm thấy ngại ngại.

“Người yêu?” – Hắn quay lại, xác nhận câu hỏi, rồi nhún vai đáp luôn – “Chiếc nhẫn chói lóa ấy ai mà chẳng thấy!”

Như 1 phản xạ tự nhiên, tôi giơ ngón tay áp út của mình lên nhìn chiếc nhẫn hạt đá Khoa tặng đang khoe màu xanh biển lấp lánh.

“Thì ra là vậy” – Tôi nói trong khi tay xoay chiếc nhẫn và thẫn thờ
nghĩ ngợi. Tự bao giờ người ta mặc định nếu ai đó đeo nhẫn vào ngón tay
này, điều đó có nghĩa là họ đã có chủ?

“Anh ta đang ở xa à?”

Mải suy nghĩ, tôi chẳng hay Di đã rời ghế, đang đứng tựa vào cửa và ngó ra ngoài sân.

“Sao anh nghĩ vậy?”

“Thấy cô có vẻ cô đơn”.



Tôi hơi dao động và bối rối khi nghe Di trả lời. Cô đơn ư? Làm sao
anh ta có thể nhìn thấy được? Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó rằng, những người
cô đơn thường dễ nhìn thấy nỗi cô đơn của người khác hơn mọi thứ.

“Anh ấy đang ở nước ngoài. Nhưng nếu tôi có vẻ cô đơn thật như anh nói, thì cũng ko hẳn là vì người yêu tôi ở xa…”

“Ý cô là gì?”

Di quay lại nhìn tôi với vẻ tò mò hơn là quan tâm, và nó khiến tôi
khó chịu. Tại sao tôi phải nói những chuyện như thế này với Di? Ko, phải dừng lại ngay. Đã trôi xa quá rồi. Về thôi.

Vừa chống tay xuống sàn định đứng lên, tôi thấy hông đau kinh khủng.
Nó vẫn chẳng khá hơn chút nào so với ban nãy, thậm chí còn tệ hơn…!!

Nhận thấy tôi đang nhăn mặt và khuỵu xuống, Di vội chạy tới giữ 2 cánh tay tôi, mặt lo lắng – “Cô đau ở đâu à?”

“H…ô..ng …tôi…”

“Đau hông à?” – Hắn hỏi thì thào, đồng thời đưa tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng của tôi, làm tôi chợt rùng mình như điện giật. “Có khi cô bị
đụng ở cột sống rồi!”

“Hả? Cột sống? Anh đừng làm tôi sợ chứ!”

“Ngồi xuống đi đã”

Kèm theo câu nói, Di nhẹ nhàng đỡ tôi 1 cách từ từ để hạ tôi xuống vị trí cũ. Hơi thở của hắn thậm chí còn khó khăn hơn cả tôi. Ở tư thế và
khoảng cách gần này, bỗng tôi thấy…an toàn và ấm áp 1 cách kỳ lạ.

Sau khi đặt tôi dựa vào tường, Di tiếp tục ấn vào hông, lưng và hỏi
tôi thấy đau thế nào, chỉ thiếu cái áo blouse là giống hệt 1 ông bác sĩ. Rồi hắn tìm lục trong các hộc tủ nhỏ ở chiếc bàn ban nãy, lôi ra 1 xấp
cao dán màu trắng, loại như Salonsip hay Salonpas gì đó, mang đến đưa
cho tôi.

“Tự dán được chứ?”

“Dán sẽ hết à?”

“Tôi cũng ko chắc, nhưng mấy vụ chấn thương thế này thì tôi cũng có
chút kinh nghiệm. Cứ dán xem có đỡ ko. Hay muốn vào bệnh viện?”

Cụm từ “bệnh viện” luôn mang đầy tính hăm dọa, dẫu là đối với trẻ con hay người lớn. Tôi đành bảo hắn quay mặt để tôi tự dán 1 miếng vào bên
hông phải, chỗ lúc nãy thấy đau nhiều nhất. Mấy miếng còn lại, tôi trả
cho Di, nhưng hắn bảo tôi cứ cầm hết về.

“Giữ đó đi. Tôi còn cả đống!”

“Đúng là dân đá bóng có khác” – Tôi nheo mắt,