
tiếng rồi…- Chị bán hàng nhã nhặn nói
- Chị có biết bạn í đi đường nào không? Bạn í đi một mình hay có ai đi cùng hả chị?
- Hình như cô bé đó đi về hướng kia kìa, cô bé đó đi một mình thôi – chị bán hàng chỉ về phía Dung đứng đợi
- Thế hả chị, em cảm ơn chị – Dung hối hả bước ra ngoài tìm quanh, nó cố gắng cắng mắt tìm vóc dáng quen thuộc của Trúc nhưng vô vọng, nó lại chạy về phía chỗ nó đứng ban đầu vẫn không thấy bóng dáng Trúc đâu. Nó hoảng loạn thực sự, nó chạy về phía hàng trà sữa, cả quãng đường đó gặp ai nó cũng hỏi về Trúc, nước mắt nó đã lăn dài trên má…Ai cũng đáp lại bằng cái lắc đầu khiến nó vô cùng thất vọng. Nó ngồi thụp xuống òa khóc nức nở…Nó lê từng bước nặng nề ra chỗ hẹn. Bây giờ đã là 11 giờ tối, người đi đường càng ít hơn… Nó ngồi thụp xuống vỉa hè một cách mệt nhọc, nó gục đầu khóc, tại nó rủ Trúc đi chơi, đáng lẽ nó không nên để Trúc đi một mình.
- Chị gì ơi – một tiếng nói rụt rè vang lên
Dung ngước mắt lên, trước mặt nó là một thằng bé mặc độc một chiếc sơ mi mỏng tang cầm một chùm bong bóng khoảng 3-4 quả gi đó
- Chị không mua đâu nhóc àh – Dung mệt mỏi lên tiếng
- Chị mua nốt dùm em đi – thằng bé nài nỉ
- Thôi đc rồi, đưa hết đây cho chị – Dung uể oải
- Ủa, chị khóc hả, chị sao vậy? – Thằng nhóc ngạc nhiên hỏi
- Không có gì, chị bị lạc mất một người bạn, bây giờ chị không biết tìm cô ý ở đâu, chị…- Dung mếu máo
- Có phải là một chị đi mua trà sữa không? – Thằng bé hỏi
- Đúng!! Đúng rồi – Dung mừng cuống quýt
- Chị ý tóc dài, cột tóc cao thế này này, mặc áo khoác đen đúng không chị?
- Đúng, đúng rồi, em thấy chị ý đâu không? Chỉ cho chị với – Dung túm tay thằng bé lắc lắc
- Em có thấy nhưng mà….- thằng bé ngập ngừng
- Nhưng sao? Ah…chị sẽ mua hết chỗ này cho em, em chịu không? Em nói cho chị biết đi!!! – Dung cầm lấy đống bóng bay và rút tiền ra
- Không phải ý em như thế, mà chị ý đã lên xe đi với người khác rồi
- Hả??Đi với ai? – Dung trợn mắt ngạc nhiên
- Em thấy chị ý bị…đánh thuốc mê…và một số người mang chị ý lên taxi chạy đi rồi , em sợ lắm nhưng không dám la lên sợ bị đánh – Thằng nhóc thì thầm
- Bị..b..ắ..t…có..c – Dung lắp bắp
- Vâng
- Em có biết chúng nó là ai không? – Dung khóc sướt mướt
- Em không biết chỉ nghe có một thằng gọi thằng cầm đầu tên là Cường thôi hà. Thôi e đi đây chị ạ – thằng nhóc vội vã đi
- Khoan chị gửi e tiên nè – Dung giúi cho thằng bé tờ 200K
- Nhiều quá chị, chị không có tiền lẻ sao chị? – Thằng nhóc nhăn nhó
- Chị cho nhóc hết đó, tiền thừa dành mà mua đồ ăn, nhóc có hay bán hàng ở đây không, chị muốn gặp nhóc thì làm thế nào?
- Tối nào e cung bán hàng ở đây, nếu chị muốn gặp em thì cứ đến đây, thôi em đi đây – Thằng nhóc nói xong rồi chạy mất
Dung như hoa hết mặt, nó thấy mọi vật chao đảo, đúng rồi, nó phải gọi cho Hùng và Hoàng…
- Alo, anh Hùng àh, e đây, Trúc bị bắt cóc, anh đến đây ngay nhé, em đang ở…
Khoảng 20 phút sau, Hùng và Hoàng phóng đến, khỏi phải nói trông Hoàng hốt hoảng đến mức nào, nó lao về phía Dung
- Dung, chuyện là thế nào, em nói đi, sao Trúc lại bị bắt cóc…. – Hoàng nắm vai Dung mà lắc lắc
- Mày từ từ thôi chứ, mày làm thế Dung sợ nói được cái gì – Hùng gắt lên
- Ờ, anh xin lỗi, tại anh lo quá – Hoàng bỏ tay ra khỏi người Dung, lúc này con nhỏ mắt đã sưng húp, khuôn mặt nó phờ phạc vì chạy và lo lắng
- Chuyện là thế này…..- Dung kể hết sự việc, từ chỗ hẹn Trúc đến gặp thằng bé bán bóng
Hoàng nghe xong mà rụng rời chân tay, như vậy là Trúc bị bắt cóc thật rồi, phải làm sao đây, sao số con nhỏ khổ thế, toàn gặp những chuyện rắc rối. Nó nắm chặt tay, nó phải tìm ra kẻ nào dám to gan lớn mật đến vậy, dám cả gan bắt cóc vợ chưa cưới của Hoàng “hoàng tử” kể như số phận nó thê thảm rồi.
- Tao nghĩ tụi này phải lên kế hoạch rồi, tụi nó đã theo dõi Trúc từ trước rồi chuẩn bị mọi thứ để ra tay. Nếu nó không đánh thuốc mê Trúc thì với võ công Trúc tụi nó khó mà bắt cóc đc con nhóc. Hơn nữa tui nó lại chọn thời điểm. Mặt khác theo như lời thằng nhóc bán bóng thì có lẽ chủ mưu là một thằng tên là Cường. Mày có nghĩ… – Hùng quay ra phía Hoàng
- Í mày là chính là thằng Cường “híp” í hả, cái thằng mà lần trước trêu ghẹo Dung bị Trúc đập ột trận tơi bời hả?
- Đúng, í tao là thế, nhất định nó còn thù Trúc nên nó tìm cách hãm hại Trúc. Tuy nhiên tao vẫn còn phân vân là không biết nó bắt cóc Trúc vơi mục đích gì, nó định tống tiền hay là nó còn giở trò gì khác?
- Cái gì??Nó dám dở trò gì với Trúc chứ, nó mà động đến một sợi tóc của Trúc xem, tao sẽ băm nát nó rồi mang cho cá ăn, cả gia đình nó nữa sẽ đừng hòng mà yên ổn sống trên cái đất này…- Hoàng nghiến răng bặm môi
- Mày bình tĩnh đã, trước mắt là phải tìm được tung tích của Trúc đã, Hà Nội rộng lớn thế này, tìm Trúc khác nào mò kim đáy