
có cái mùi khó chịu bốc lên. Cái quái gì vậy? AJ tự nhủ. Cuối đường có khúc cua, AJ dừng chân, đưa mắt nhìn qua
bên phải, nơi bốc ra cái mùi khó ngửi, cậu ngạc nhiên khi thấy một người nằm bất động nơi góc tường. AJ chạy đến gần xem thử. Toàn thân người đó mềm nhũn, trắng bệch. Là một xác chết!
-Sao lại có người chết ở đây?
Còn đang khó hiểu thì AJ đột nhiên thấy ngay cổ xác chết có hai dấu
tròn, máu vẫn còn trào ra. Cậu đẩy nhẹ cổ xác chết sang một bên để nhìn
kỹ. Mắt cậu mở to như vừa phát hiện ra điều gì rất kinh khủng:
-Cái gì… là dấu răng của Dạ Ma… có Dạ Ma xuất hiện vào ban ngày ư!?
***************
Du Hạo thốt lên khi thấy Lục Song Song vào khu vườn hoa:
-Song Song, sao cậu lại đến vào lúc này?
-Không thích hả… vậy tôi về…
-Này, cậu sao thế, tớ có bảo là không thích đâu!
Song Song cười xòa:
-Đùa thôi, tôi có chuyện muốn bàn với cậu đây!
-Trùng hợp thật tớ cũng đang có chuyện muốn báo với cậu!
Cả hai ngồi xuống lối hành lang của nhà gỗ. Lục Song Song lên tiếng:
-Cậu bảo có chuyện muốn cho tôi biết hả, vậy cậu nói trước đi!
-Thôi được, tớ đã… tìm thấy quyển sách ma thuật rồi!!
-Sao, cậu tìm thấy rồi hả, ở đâu, lúc nào?- Song Song kêu lớn.
-Từ từ, hóa ra nó nằm ngay trong nhà gỗ!- Thấy cô bạn nhíu mày khó hiểu, Du Hạo tiếp- Nhà gỗ có một tầng hầm bí mật đấy! Tớ nghĩ là do bố tớ lúc trước khi xây nhà gỗ này đã cho người làm tầng hầm!
-Vậy ư, thật không ngờ, mà sao cậu phát hiện ra hay thế, còn quyển sách ma thuật thì hiện trạng bây giờ của nó như thế nào?
-Umh, tớ tình cờ phát hiện mặt dưới của kệ sách có một cái vòng xoay kim loại đầy bụi, tớ thấy lạ nên xoay thử một vòng nào ngờ cửa hầm dưới sàn nhà gỗ mở và tớ đã đi xuống dưới xem thử…
Thế là Du Hạo kể hết những gì đã thấy về quyển sách ma thuật cho cô gái họ Lục nghe. Câu chuyện vừa dứt, Song Song chặc lưỡi:
-Thì ra bố cậu… dùng phép niêm phong “mùi ma thuật” của quyển sách, rất
có thể bố cậu đã không kịp trao quyển sách lại cho Hội Nhật Hoàng!
-Chắc thế, tớ phải mau chóng báo cho các bác biết để họ mang quyển sách
đáng sợ ấy trở về trong phòng cấm!- Du Hạo nhìn sang cô gái- À thế
chuyện mà cậu muốn bàn với tớ là gì?
Lục Song Song hít sâu rồi thở ra, bảo:
-Tôi… đã suy nghĩ và đắn đo rất lâu mới đi đến quyết định liều lĩnh này… việc Tiểu Phi thích AJ là điều chúng ta không mong muốn, chưa kể với
tình hình hiện tại khó lòng hy vọng Tiểu Phi sẽ rời xa cậu ta vậy nên
chỉ còn một cách duy nhất… chính là để Tiểu Phi lấy lại ký ức về cậu!
-Để Phi Phi nhớ lại chuyện trước đây?- Du Hạo trố mắt.
-Đúng vậy, nếu Tiểu Phi lấy lại ký ức thì… cậu ấy sẽ nhớ lại tình cảm
trước đây đã dành cho cậu.. và chúng ta đánh cược thử vận may xem… có
thể Tiểu Phi sẽ quay về bên cạnh cậu và rời xa AJ!!- Song Song lập luận.
-Nhưng… chuyện này bất ngờ quá, tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại Tiểu Phi!- Du Hạo đảo mắt, nhăn mặt.
“Bốp!” Lục Song Song giáng một cú vào đầu cậu bạn. Du Hạo ôm đầu kêu:
-Cậu làm gì vậy Song Song?
Song Song chống hông, bực bội:
-Này, cậu có còn yêu Tiểu Phi không hả, cái gì mà “chưa chuần bị tâm
lý”, vớ vẩn, chúng ta làm thế vì đã đến đường cùng rồi…Dù biết rằng nếu
để Tiểu Phi lấy lại ký ức thì sẽ rất khó xử cho cậu ấy vì phải chọn lựa
một trong hai người con trai, nhưng không còn cách nào khác, trước khi
chưa biết rõ về AJ thì cần phải tách Tiểu Phi ra xa cậu ta! Sự thật thì
người lâm vào tình huống khổ sở sẽ là Tiểu Phi chứ không phải cậu!!
Du Hạo nghệch mặt trước một tràng dài “giáo huấn” của Song Song.
Cậu rũ người
vì tưởng tượng ra tình huống khi cậu và Yến Phi chạm mặt nhau. Chà khó
xử thật! Nhưng… Song Song nói có lý, vẫn chưa biết rõ được AJ có thật
lòng với Yến Phi hay không nên cô gái có thể đang nằm trong vòng nguy
hiểm vì vậy chỉ còn cách này mới mong Yến Phi sẽ rời xa AJ…
-Được rồi, đành vậy thôi… cần phải tính toán xem khi nào tớ giáp mặt với Phi Phi để còn…
Song Song giơ tay, ngăn lại:
-Không cần nữa, chuyện đó tôi cũng đã lo luôn cho cậu… tối nay bảy giờ
sẽ có hội chợ hoa ở cuối phố Hoa Đạo, Tiểu Phi với AJ hẹn đi chơi cùng
nhau và lúc ấy chúng ta sẽ gặp mặt họ ngay tại đó!
Một lần nữa Du Hạo nghệch mặt vì “sự ra tay mau lẹ” của cô gái này. Du Hạo đưa tay lên môi:
-Nếu thế thì tớ sẽ gặp AJ luôn… tớ khó lòng mà nói chuyện với Phi Phi!
Song Song thở dài:
-Cái này cậu cũng chẳng cần lo… tôi sẽ tìm cách tách AJ ra để cậu có cơ
hội đi với Tiểu Phi, vả lại tôi cũng đang muốn nói chuyện với AJ, đã đến lúc cần làm rõ vấn đề này rồi…
-À…- Du Hạo vừa nói vừa gật gù.
Trông cậu giống như đứa trẻ đang được cô bảo mẫu chăm lo từ A đến Z.
Cuối cùng hai người cũng đã thống nhất như vậy.
Chợt, Du Phương ló đầu ra:
-Chà nãy giờ hai đứa bàn chuyện g