
t cả hồn.
Bụp bụp bụp!
Một tràng âm thanh liên hoàn bất ngờ đập ngay vào tai, kèm theo đó là hàng loạt các miếng giấy đủ các sắc màu lấp lánh bay vụt ra từ cái ống pháo giấy của chị ấy.
Tôi phải nói thêm bao nhiêu lần với Sam là đừng có mà nổ mấy cái thứ này, nó sẽ dính hết cả lên tóc, và có khi còn chui tọt vào mũi hay miệng nữa?
“Gì thế chị Sam?” Tôi lắc lắc đầu rồi lấy tay gạt chúng đi.
“Chúc mừng Kem sắp trở thành ngôi sao ca nhạc!” Sam hí hửng reo lên.
“Hả? Ngôi sao ca nhạc?”
“Ừ, em gái chị tài ghê, còn được hãng đĩa của nhạc sĩ nổi tiếng mời hát nữa chứ! Hú hú!”
Ôi trời ạ.
Tôi để chị Sam tiếp tục hí hừng, không bình phẩm thêm gì, mệt mỏi lên phòng tắm qua rồi xuống dọn cơm với mẹ.
“Thế nào rồi Kem?” Mẹ vửa hỏi vừa với tay lên tủ bếp lấy lọ hạt tiêu.
“Con nhận lời với ông An Mạnh rồi mẹ ạ. Từ mai, con sẽ đến phòng tập nhà ông ấy luyện giọng, khoảng hai tuần sau thì bắt tay vào thu âm.”
“Thế bệnh tình của ông ấy sao rồi?”
“Trông ông có vẻ yếu lắm. Nhưng ông rất hiền và tốt bụng.” Tôi ỉu xìu.
Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ thở dài.
“Kem này.” Bố từ phòng khách bước vào bếp.
“Dạ?”
“Con lớn rồi, nên bố mẹ cũng không khắt khe với con nữa. Bố đồng ý cho con đi hát hay luyện giọng gì gì đó, nhưng phải biết cân bằng với thời gian học ở nhà cũng như trên lớp, nhớ chưa?”
“Vâng, cảm ơn bố!” Tôi mừng rỡ.
Vậy là lần này cả nhà đều ủng hộ mình, thật tốt quá đi!
…
Sáng hôm sau.
“CÁI GÌ CƠ? NHẠC SĨ AN MẠNH?” Chưa kịp nghe tôi nói hết, My đã hét ầm cả lên.
“Yên nào My!” Tôi vội lấy tay bịt miệng cậu ấy lại, dù gì thì đây cũng là sân trường Isaac Newton.
“Ừ ừ.” My gật đầu. “Không thể tin nổi!”
“Mình cũng vậy.” Tôi tiếp tục rảo bước.
“Vậy là, cậu sắp trở thành ca sĩ rồi. Không phải ai cũng được ông nhạc sĩ đó chú ý đâu.”
“Ừm, mình biết. Nhưng cậu nói xem, mình có thực sự đặc biệt như thế không?”
“Chắc chắn rồi, Kem.”
“Chiều nay mình đến nhà ông ấy luyện thanh nhạc. Cái khoản này chắc mình tệ lắm.” Tôi thở dài đánh sượt.
“Ôi dào, đừng lo lắng quá. Có gì đâu nhỉ, chắc lại mì mi mí mi mì, mò mo mó mo mò thôi. Ha ha nghĩ đến là thấy thú vị!”
Rồi My hắng giọng một cái, rướn cao cổ lên, bắt đầu mì mí mi rõ là hài hước.
“Chưa chuẩn đâu, hai tay cậu phải ôm bụng nữa. Mấy người tập hát đều làm thế. Ha ha ha!” Đoạn cả tôi và My đều cười vang.
Vừa bước chân vào cửa lớp, Gigi đã đứng sẵn ở đó và dang tay ra chặn tôi lại.
“Cho mình hỏi cậu một chút, được không?” Gigi lên tiếng rất dịu dàng.
“Ừm. Cậu hỏi đi.”
“Rốt cuộc cậu và Kiwi là gì của nhau vậy? Cậu là bạn hay bạn gái anh ấy thế?” Đắn đo mãi, cuối cùng cô nàng cũng lên tiếng.
Nhìn gương mặt thành khẩn của Gigi, tôi thực sự chẳng muốn chọc cô ấy thêm chút nào nữa.
“Là bạn bình thường thôi, không có gì cả.”
Nghe đến đây, Gigi rạng rỡ hẳn ra, mỉm cười đắc ý quay lại nói với mấy đứa con gái khác.
“Đấy chưa, mình bảo rồi mà. Trước đến nay anh ấy vẫn độc thân.”
“Không hẳn đâu, anh ấy có bạn gái rồi.” Không hiểu sao tôi lại thốt ra được mấy câu ấy một cách hết sức bình thản.
“HẢ?”
Đúng như dự đoán, tất cả bọn con gái đều ồ lên.
“Cậu có đùa không thế Kem? Bạn gái của anh ấy là ai cơ?” Gigi đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn.
“Không đùa đâu. Cô ấy đâu có học trường mình, nên các cậu không biết là phải.” Nói rồi tôi chuồn lẹ về chỗ, bỏ lại Gigi cùng hội bạn đang thất vọng tràn trề. Nghĩ lại, mình có hơi nhẫn tâm quá không nhỉ? Tự nhiên vùi dập hy vọng đang nhen nhóm của bọn họ.
Nhưng thôi kệ, đó là sự thật mà, chẳng có gì sai trái khi nói ra sự thật cả. Với lại, tôi thấy vô cảm với chuyện này.
Kiwi có bạn gái hay cái quái gì đi nữa là chuyện riêng tư của anh ấy, không liên quan đến tôi. Từ giờ trở đi, không-liên-quan-đến-tôi-nữa!
Có thế chứ, phải lạnh lùng dứt khoát mới đúng phong cách của Kem.
Kiwi, từ giờ trở đi, em sẽ không quan tâm đến anh nữa. Anh là gì chứ? Là trái Kiwi xanh tươi chua chua mát mát? Tốt thôi, em sẽ bỏ anh vào máy xay và trộn anh cùng món kem vani.
Đúng lúc đang hào hứng, sung sướng vì sự thay đổi xuất sắc của mình thì tôi bỗng thấy Kiwi trong bộ đồng phục siêu cool của Isaac Newton, vai khoác chiếc túi xách da màu nâu sáng đi qua hành lang lớp học. Nhìn thấy tôi qua cửa kính trong suốt, Kiwi vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, rất thu hút và lịch lãm.
Trong giây lát, tất cả hệt như một thước phim quay chậm, tôi thấy mình ngừng thở và nghe được cả tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Kem đã thất bại toàn tập.
Tại sao chứ? Tại sao cứ xuất hiện cool như vậy hả!!!
…
3h chiều. Tôi đã có mặt trước cổng nhà ông An Mạnh.
Ra mở cửa là cậu nhóc Antony. Nhìn thấy nó, tôi bỗng chẳng còn cảm giác tức