Disneyland 1972 Love the old s
Kiss Kiss Bad Girl

Kiss Kiss Bad Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323445

Bình chọn: 7.00/10/344 lượt.

bức thư một cú điện thoại cũng không có thời gian sao?

Hay là cậu ấy... vốn không cách nào viết thư và gọi điện thoại được?

Tôi chầm chậm đưa tay ra, lòng rối bời bịt chặt miệng lại.

"Thừa Tầm..." Tôi đờ đẫn mở miệng gọi.

"..." Thừa Tầm câm lặng, cậu cúi thấp đầu, cũng chẳng nhìn tôi cái
nào.

"Ba năm nay, cậu ở nước ngoài thật chứ? Thật không?" Tôi có thể nhận
ra giọng nói của mình đang run nhè nhẹ.

"Cậu sao vậy? Sao lại hỏi thế? Cậu muốn tớ nói gì?" Thừa Tầm quay đầu
lại, lặng lẽ nhìn tôi, giọng nghèn nghẹn.

"Tớ..." Tôi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại
trong cổ họng.

"..."

"Cậu ở bên đó, sống rất tốt phải không?" Tôi cúi đầu, không dám nhìn
vào mắt cậu ấy.

"Ừ, rất tốt, tốt vô cùng." Cậu ấy thoải mái trả lời, hệt như đang nói
chuyện của người khác vậy.

"Thế à? Thế thì tốt... như thế thì tốt." Tôi thẫn thờ cười, câu
"thế à" vừa giống như hỏi ngược lại vừa giống đang cảm thán.

"Xin lỗi nhé, tớ còn chút việc, hôm nay tớ phải về trước đây." Thừa
Tầm đứng dậy, nói nhỏ một tiếng với mọi người, sau đó đi thẳng ra cửa không
quay đầu nhìn lại.

"A, Thừa Tầm, sao cậu..." Hiểu Anh há nửa miệng ra, không ngậm lại
nổi, mà nói cũng không ra.

"Ting ting tang tang..."

Âm thanh trong trẻo của chiếc phong linh lượn lờ trong gió.

Nhìn theo bóng Thừa Tầm dần khuất sau cửa, tôi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại,
trong tim mờ mịt trống rỗng.

Tóm lại là chuyện gì ?

Chính Hạo cậu ấy... rốt cuộc muốn nói gì thế? Nhưng Thừa Tầm, lại như đang muốn
che giấu chuyện gì? Trong đó, nhất định có bí mật mà tôi không biết.




"A ha, Đa Lâm! Con về rồi à? Ra ngoài chơi vui
chứ?"

"Đúng rồi đúng rồi, có ăn cơm chưa? Còn muốn ăn thêm gì nữa không? Mì lạnh
thịt bò thì sao?"

"......"

Vào đến nhà, tôi không quan tâm đến ông bố bà mẹ đang hỏi đông hỏi tây gì gì,
mà đi thẳng vào trong phòng khóa cửa lại rồi quăng người lên chiếc giường đáng
yêu của mình.

Hư... mệt mỏi quá, tôi cảm giác xương cốt trong người đều gãy vụn cả... Tuy nói
là Thừa Tầm đã về thật rồi, nhưng mà... nhưng mà tại sao tôi lại cảm thấy giữa
mình và Thừa Tầm dường như có thêm một bức tường vô hình trong suốt vậy?

Bức tường này không phải Thành Vũ Tuyết, không phải Khương Tải Hoán, cũng không
phải là thời gian hay bất cứ nhân tố nào khác, mà là, mà là sự không thông hiểu
về nhau giữa tâm hồn và tâm hồn.

Tuy cậu ấy không nói, nhưng tôi lại vẫn biết rõ rằng, cậu ấy có rất nhiều
chuyện đang giấu tôi.

Trong ba năm nói ngắn cũng không đúng mà dài cũng chẳng phải này, cậu ấy đã có
quá nhiều bí mật, mà những bí mật này lại là những điều mà mãi mãi tôi cũng
không cách nào biết được.

Hư... chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì tôi đã thấy hụt hẫng lắm rồi, khó chịu
quá...

Doãn Đa Lâm, tỉnh lại đi, đối diện với hiện thực đi, mày đã không còn là thanh
mai trúc mã độc nhất vô nhị của Hàn Thừa Tầm nữa rồi, cậu ấy đã càng ngày càng
xa cách mày rồi, giữa hai người... đã... tất cả đã kết thúc rồi sao?

Hư... hơn nữa, Chính Hạo hôm nay lại bị sao thế nhỉ? Cậu ấy muốn nói điều gì
chứ? Tại sao thấy Thừa Tầm trở về lại nổi trận lôi đình? Đúng là khiến người ta
mù mờ quá...

Xẹt...

Một suy nghĩ đột ngột lướt qua trong đầu tôi.

Chẳng lẽ, Chính Hạo biết điều gì đó sao?

Đúng rồi, Chính Hạo chắc chắn đã biết gì đó, chuyện cậu ta đối xử với Thừa Tầm,
nhìn thấy phản ứng cậu ta hôm nay, cậu ta chắc chắn biết được điều gì đó!

Chỉ cần hỏi Chính Hạo thì không chừng cậu ta sẽ nói tôi nghe!

Vừa nghĩ thế, tôi liền vội vàng nhảy ra khỏi giường, định gọi điện thoại cho
Chính Hạo.

Đúng lúc tôi đang chuẩn bị bấm số của Chính Hạo thì di động của tôi lại réo lên
không hợp thời chút nào.

Là Khương Tải Hoán... tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nghe máy.

"Alo?"

"Doãn Đa Lâm, bây giờ em đang ở đâu?" Giọng nói Khương Tải Hoán dường
như hơi không được vui.

Kỳ lạ, anh ta bị sao thế?

"Em đang ở nhà." Đã muộn thế này rồi, tất nhiên là tôi phải ở nhà
mình chứ... hừ... Tuy không biết tại sao anh ta lại có chút giận dữ nhưng tôi
vẫn cố gắng kiềm chế giọng nói mình cho bình tĩnh lại, để tránh xảy ra những
lúng túng không cần thiết.

"Ô... thật à?" Khương Tải Hoán như không tin, hỏi lại.

"Sao, chẳng lẽ anh đang nghi ngờ em à?" Tôi cũng hơi bực mình rồi đấy
nhé, hừ... ghét nhất là tự nhiên bị người khác vô duyên vô cớ nghi ngờ mình!
Tôi ghét nhất là thế đó! Làm gì lại nói giọng đó với tôi chứ? Thật là...!

"Đa Lâm, em biết mà, đâu phải anh nghi ngờ em mà là lo lắng cho em
thôi!" Anh ta bất lực thả lỏng giọng nói.

"Vậy cám ơn anh nhé, em rất tốt, chẳng có gì phải để anh lo lắng cả."
Tôi hít một hơi thật sâu, muốn cố gắng ổn định lại tâm tình mình, nhưng giọng
điệu vẫn rất gượng gạo cứng nhắc.

"Sao em lại thế? Còn nữa, vừa