
báo là có sự di chuyển của địch trong khu vực, và qua trận đánh trước ta bắt tù
binh nên cũng khai thác được đôi chút về tình hình của địch.
Đội
hình d1 được chia thành hai mũi truy quét do trinh sát e95 đảm nhận, mỗi mũi là
C tăng cường, còn một C bảo vệ Phum. Bộ phận trinh sát f không tham gia truy
quét cùng với d1 mà có nhiệm vụ tuần tra sát biên giới, nắm tình hình và báo
cáo về SCH f.
Một
lực lượng gần hai mươi người, trang bị máy 71 (2 W), lương khô mười ngày, trang
bị y tế thuốc men đầy đủ, chúng tôi lại lên đường theo yêu cầu của nhiệm vụ,
cách xa d1 hàng chục kilômét, bám theo sườn núi phát hiện dấu vết của địch.
HÀNH TRÌNH TRUY QUÉT. (1)
(Từ
địa bàn giáp Siemreap đến thượng nguồn suối hai mùa Stoeng Sreng).
Từ
Anlongveng cắt về hướng Tây bắc một ngày đường, chúng tôi đến địa phận giáp với
tỉnh Siemreap của QK7. Theo nhiệm vụ được giao, chúng tôi bắt liên lạc với bộ
phận trinh sát của mặt trận 479, nhưng chờ cả ngày trong phạm vi hơn 2 km2
mà không gặp anh em 479, đành phải quay ngược về hướng đông, bám theo dọc biên
giới, men theo rìa các bình độ thấp dưới chân dãy Dangrek (sau này được biết là
trinh sát ta gặp địch, thương vong nhiều nên không thực hiện được kế hoạch). Dù
cuối mùa mưa nhưng khu vực này quả là nhiều suối, nước từ đất Thái chảy về như
thác, nên cũng rất khó khăn để vượt qua các con suối, chỉ có một chiến sĩ quê ở
Cam Đức, Cam Ranh - Khánh Hòa không biết bơi, chúng tôi phải đi ngược lên bình
độ cao hơn cả mấy giờ liền tìm vị trí thuận lợi để vượt (sau này khi đơn vị
trinh sát nhận tân binh phải yêu cầu biết bơi).
Giữa
ngày thứ tư của cuộc tuần biên, chúng tôi gặp một kho của địch với nhiều căn
nhà tranh, mỗi căn dài gần chục mét nhưng không có vách. Lui lại vài trăm mét,
chiếm các vị trí có lợi, bố trí lực lượng chiến đấu và tổ chức bám địch. Suốt cả
buổi chiều, năm anh em bám sát mục tiêu nhưng không phát hiện địch, ban đêm
tranh thủ trời mưa to ta tiếp cận dãy kho này.
Đây
là trạm trung chuyển vũ khí của chúng, hàng trong kho này toàn đựng trong thùng
gỗ các loại, một số chúng tôi xác định được như thùng đạn B40, ống thiếc đạn
DKZ. Báo cáo về SCH f thì nhận được chỉ thị tiếp tục quan sát xung quanh và chờ
lực lượng d1 tới (thông tin được liên lạc 24/ 24).
Khoảng
xế chiều ngày thứ sáu, chúng tôi bất ngờ phát hiện hai con voi to trên lưng chở
đầy hàng, thấy những thùng gỗ có con số 800 màu trắng, sau đó là một toán Pốt
hơn chục tên, quần áo đen có vẻ nhếch nhác, nhiều tên không thấy mang súng, số
còn lại chỉ mang AK báng xếp đi vào khu vực kho.
Đến
nơi, chúng cho voi dừng lại… dỡ hàng xuống… khiêng, vác đem chất vào kho. Gần tối,
có lẽ cũng biết là ta mới đánh chúng cách mấy ngày, nên cũng cảnh giác phần
nào, có tám tên mang súng đi vòng quanh kho kiểm tra, có hai thằng chỉ cách anh
Hoàng (quê Tư Nghĩa – Quảng Ngãi chỉ hơn chục mét). Không thấy gì, chúng về kho
và có mấy thằng mắc võng ở đầu nhà kho. Ban đêm chỉ nghe chúng nói chuyện rôm rả
và cười chứ không đốt lửa.
Qua
liên lạc, đội hình d1 chỉ có lực lượng c2 là gần chúng tôi nhất, nên vào lúc đó
c2 cách chúng tôi hơn 10 km, như vậy phải mất gần một ngày nữa thì c2 mới tiếp
cận được mục tiêu.
Lệnh
của SCH e95 như sau:
Nếu
sáng mai trên đường đi, c2 gặp địch nổ súng không thể đến nơi được. Bộ phận
trinh sát được phép tấn công địch nếu thấy thuận lợi, không chờ lực lượng bộ
binh. Lưu ý trong trận đánh bằng mọi giá giải quyết tốt chính sách thương binh
liệt sĩ, tù binh, hàng binh. Nếu vì điều kiện không thể nổ súng được, cũng cố gắng
bám địch, chờ hướng giải quyết của cấp trên. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của
Thủ trưởng d1 trong tác chiến. (Câu cuối này hơi bị thừa) Hết.
HÀNH TRÌNH TRUY QUÉT. (2)
Một
đêm mất ngủ, hồi hộp, và lo âu, với nhiều tình huống được nêu ra. Hầu hết anh
em phải ngồi, vì tình hình này đâu cho phép căng tăng móc võng để ngủ. Mệt mỏi
và có vẻ cũng đã đuối sức, vài anh em lính mới chưa quen chịu đựng cũng ngủ được
ngon lành.
Trùm
tấm nilon phủ thân người, ngồi trên một phiến đá dưới một cây bằng lăng, nước từ
trên núi vẫn chảy dưới chân, tôi không tài nào nhắm mắt được, tâm trí nghĩ miên
man…
Tình
huống ngày mai sẽ ra sao… trằn trọc mãi… có cả cảm giác sợ hãi len lỏi vào
trong suy nghĩ… gần hai mươi con người đâu phải là ít, cũng ngần ấy gia đình… tất
cả hãy còn quá trẻ… mới ngày nào hãy còn vòi vĩnh tiền mẹ dẫn bạn gái cùng lớp
đi ăn chè, thấy con gái tim đập loạn xạ, không dám nhìn thẳng mặt, con gái hỏi ú
ớ nói không ra tiếng… lắm cậu cho đến khi vào trường huấn luyện, còn là cái “đuôi
ảo” của một bóng hồng nào đó. Viết thư về nhà, phải nhờ những lão tướng kinh
nghiệm chỉ vẽ, lắm lúc dở khóc dở cười cho những câu văn ngớ ngẩn và ngây ngô… giờ
đây vẫn bình thản ngủ ngon lành như không có gì xảy ra, giữa trời mưa to nước đổ,
nơi vùng rừng sâu heo hút của vùng cực bắc Campuchia.
Nỗi
nhớ quê nhà… nhớ những đêm trời mưa, giông bão, lênh đênh trên biể