XtGem Forum catalog
Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210200

Bình chọn: 9.5.00/10/1020 lượt.

ường gặp anh giao liên đưa thư của
xã, anh đưa cho em một lá và mẹ anh một lá thư của anh gửi về. Lá thư có lẽ anh
viết trong một hoàn cảnh quá thiếu thốn, phong bì và lá thư là một mảnh giấy
láng, trên mặt là những dòng chữ bằng tiếng ngoại quốc (vỏ của lon thịt gà Hà
Lan loại 1,3 kg. Tôi chú thích), em nhìn những nét chữ ‘thiên thần’ của anh mà
chạnh lòng. Mẹ anh ngồi xuống bên vệ đường, bảo em đọc ngay, không chờ về nhà nữa,
em càng đọc… nước mắt mẹ anh chảy như suối đổ… Tội nghiệp con tôi! Lời cuối
cùng em nghe mẹ anh nói như vậy.

Trong
vòng một tuần, tin tức từ chiến trường gần như ở xã ai cũng biết, anh em ở thôn
mình cùng đơn vị với anh, bị thương đang nằm ở Pleiku, Đà Nẵng báo tin về, gia
đình họ lên thăm, mẹ anh lo lắm, vì họ nói rằng anh là lính trinh sát, gian nan
nguy hiểm hơn họ nhiều. Mẹ anh khóc nhiều lắm, nhiều lúc em động lòng cũng khóc
theo…

Gia
đình anh và cả em đều biết anh nói dối, để em và gia đình an tâm, những người
thăm con về, họ nói chiến trường Campuchia khốc liệt lắm, nhưng sao anh vẫn thấy
bình thường là sao? Nhiều lúc em cũng giận anh ghê, sao anh không nói thật để
em cùng chia sẻ với anh, những gian nguy của chiến tranh lửa đạn, em không giúp
gì được cho anh, nhưng tình yêu của em dành trọn cho anh, như dòng suối mát, chảy
trong hoang địa và sa mạc, như lời anh nói khi chia tay với em khi nào kia mà?

Mổi
lần nghe tin có thư anh, bác Cảnh chủ tịch xã đều xuống nhà, xin lá thư của
anh, để đọc trên hệ thống truyền thanh của xã, động viên tinh thần của thanh
niên lên đường làm nghĩa vụ quân sự…”

Tôi
dựa lưng vào hố cá nhân ngửa mặt nhìn trời, ánh trăng sáng vời vợi, dìu dịu rọi
qua những thân cây khộp trơ trọi… những cơn mưa lại đến và sức bật của mầm xanh
trỗi dậy… đời vẫn là màu xanh dù cho lửa đạn em ơi. Người lính em yêu, sẽ trở về
với em, với dòng sông hoa trắng của quê mình.

Đi
vào giấc ngủ chập chờn, hình bóng anh em lại hiện về… tất cả anh em dường như vẫn
còn quanh quẩn đâu đây. Đêm nay sao dài vô tận!



RỪNG KHỘP, CON ĐƯỜNG ĐẾN CHHEP VÀ TRẬN
ĐÁNH DAM PHIEP

Qua
một đêm dài như bất tận tại trận địa, đội hình lại tiếp tục lên đường.

Sáng
ngày 9/ 1, đội hình trợ chiến của chiến dịch và sư đoàn, dưới sự hỗ trợ của e29
hành quân tiếp cận với e95. Những chiếc tăng và thiết giáp của e574, lần lượt dừng
lại phía sau chúng tôi chừng 50 m, những anh lính tăng ngồi trên xe, nhìn chúng
tôi có vẻ tư lự. Tôi bước đến chưa kịp hỏi gì, thì anh pháo thủ ném cho gói thuốc
Đà Lạt và hỏi “Hôm qua đánh dữ lắm phải không? Tôi mất ba thằng đồng hương rồi.”
Anh này dân Mộ Đức Quảng Ngãi. Tôi thuật lại cho anh diễn biến trận đánh, trông
gương mặt anh có vẻ buồn lắm.

Tại
SCH e95 có cuộc họp phân công nhiệm vụ giữa các đơn vị, và đội hình hành tiến về
thị trấn Chhep như sau:

1.
Tăng (2c) + thiết giáp (4c) + tăng (3c) + xe sửa chữa tăng (2c).

2.
dBB2 + dBB3 + Trợ chiến e95 + Pháo binh + dBB1.

Tôi
và ba trinh sát f đi trên chiếc tăng đầu tiên, cùng anh thông tin PRC 25, khi
giao nhiệm vụ cho tôi, TMT e95 có nói là luôn theo dõi mức hành tiến, xác định
các tọa độ dọc hai bên đường, để khi cần là gọi pháo ngay (khi đến Chhep, tôi mới
biết là có một đơn vị pháo vẫn còn ở trận địa ngày 8/ 1 do e29 bảo vệ và sẵn
sàng chờ lệnh).

Khoảng
tám giờ đội hình xuất phát.

Nắng
đã lên và đường bụi mù khi xe chạy qua... Hơi thở chưa kịp ra khỏi mũi khỏi miệng,
hình như đã bị rút kiệt hơi nước làm cho đặc lại. Bụi đất chỉ chờ hé miệng ra
là đã tràn vào, nên giọng nói cứ lao khao, ram ráp.

Hai
bên đường phần lớn chỉ có các loại cây họ dầu lá rộng, rụng lá vào mùa khô, xen
kẽ là những cụm bằng lăng trắng... Đang là thời kì cao điểm của mùa khô, rừng
khộp trụi lá, ngỡ như là... rừng chết, không còn thấy màu xanh, chỉ thấy những
thân cây sần sùi xám mốc, những cành nhánh khẳng khiu, trơ trụi lá và nắng như
đốt bỏng da người... Bởi sắc vàng lấp lánh miên man khắp cánh rừng. Bởi những
chiếc lá vàng rụng chấp chới, ngập ngừng trong nắng nghiêng ban mai.

Xe
vượt qua những vùng khô cằn bỏ hoang, mặt đất là các loại cỏ, le và cây con mọc
dày đặc. Cỏ cháy vàng suộm, khô giòn từng đồi, từng cánh đồng nhìn mà nhức cả mắt.

Khi
còn ở XA – XB, những cánh rừng khộp mới ngày nào còn mơn mởn, tươi xanh, trên
đường đi trinh sát địch, vẫn dừng chân bên các bờ suối của cánh rừng khộp mà
nghỉ. Thế mà giờ đây, chỉ sau vài tháng, những cánh rừng khộp như vừa qua cơn bệnh
trọng... Rừng khộp có lẽ là nơi cảm nhận được hết cái khốc liệt của mùa khô. Suối
trơ đáy. Gió hình như không thể đến được nơi này…

Anh
xạ thủ trên tăng luôn quan sát hai bên đường, tay đặt vào súng, mặt như đanh lại…
thỉnh thoảng đưa tôi bi đông nước của anh, tôi cũng tranh thủ làm vài nắp cho đỡ
khô họng.

Súng
máy M113 bắn vào hai bên đường liên tục, anh em BB cũng bắn cầm chừng những nơi
nghi vấn, và cả tuyến đường đến Chhep chúng tôi không gặp sự kháng cự của địch.

Khoảng
mười một giờ trưa,