Disneyland 1972 Love the old s
Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329514

Bình chọn: 10.00/10/951 lượt.

trường hợp thằng địch sao lại có hai phần thân
thể chúng mang về là điều khó hiểu?) C2 báo cáo là diệt một tên thu một súng
AK, nhưng sau này chúng tôi khẳng định lại với c2 là diệt hai tên chứ không phải
một (c2 căn cứ vào xác bỏ lại trận địa báo cáo, thằng bỏ lại bị nhiều loạt AK của
ta và quá gần nên chúng không lôi xác được).



… LỜI HẸN THỀ LÀ NHỮNG CƠN MƯA...


một điều kì lạ... năm 1981 mùa mưa kéo dài, và mưa phùn dai dẳng cả nửa tháng
trời. Trong những ngày mưa bay bay, mờ mờ, ảo ảo như sương khói ấy... tôi cũng
mềm lòng, khi nhớ đến những cơn mưa phùn gió bấc nơi quê nhà. Một người tình đã
bỏ ra đi, khi chiến chinh vẫn là điều hằng ngày phải đối mặt.

Một
dòng hồi niệm về mùa mưa năm ấy. Choamkhsant - Preah Vihear.

*****

Những
cơn mưa phùn miền cực bắc Campuchia. Trên bậc thứ tư của ngôi chùa Preah Vihear
hùng vĩ nhìn về hướng đông đất mẹ Việt Nam. Toàn cảnh tỉnh Preah Vihear… chỉ một
màu xanh tận chân trời.

“Anh
đã gặp em cũng vào một buổi sáng mưa phùn tháng sáu âm lịch, cùng nhau chở những
tấn muối cuối cùng, của mùa muối năm 1977 về kho của công ty ở xã Mỹ Thành. Sau
chuyến đi đó, anh ra đi và đi mãi...

Thiên
nhiên đã tạo ra những cơn mưa vừa nhẹ, như một tấm vải bằng màn nước mờ mờ… làn
nước bay bay trong gió, thành những luồng nước nghiêng nghiêng trên mặt nước đầm
Đề Gi lăn tăn gợn sóng. Đôi mắt em thật đẹp, và phải công nhận nó đẹp gấp trăm
lần, khi những hàng mi thiếu nữ cong vút kia, trăng trắng những hạt nước… và
đúng hơn là những giọt sương trên đôi mắt em. Mặt nước và những hải sản của
vùng biển này đã nuôi ta lớn khôn, hơi nước từ đây bốc lên... gặp những phản ứng...
rồi lại rơi... đọng lại một làn hơi nước trên mắt em. Thiên nhiên quá tuyệt mĩ,
cũng như tạo hóa đã sinh ra em như một thiên thần.

Nuối
tiếc vô cùng mỗi khi em nháy cặp mắt long lanh, những hạt li ti sương nước rơi
xuống, nhưng bù lại khi ấy, đôi mắt em trong trẻo và thơ ngây chứa đựng bao điều
mộng mơ, và những điều không cần nói ai cũng hiểu.

Dáng
em mờ ảo trong làn mưa phùn, như một điều gì huyền bí mà anh chưa nhìn ra, và
tâm hồn em dưới cơn mưa qua đôi mắt, cũng là điều gì mờ ảo và lung linh.

Mưa
vùng cực bắc, thường là những cơn mưa tối đất tối trời, nước chảy từ dãy
Dangrek về như thác đổ… và cũng công bằng thay… có những cơn mưa phùn... để cho
anh cảm nhận lại một thời trong quá khứ… để anh nhớ đến nao lòng thương về đất
mẹ… nơi ấy có những hạt mưa nhỏ bé, nhẹ như sương, đủ làm duyên cho những hàng
mi thiếu nữ, để không một ai có thể quên đi xứ sở mình. Như thế cũng là đủ.


rồi em đã bước qua cuộc đời anh… cũng mong manh… cũng chợt tan… cũng chợt ẩn hiện
đâu đó một nỗi nhớ thương… cũng mờ mờ dưới mưa... như con thuyền năm xưa trên
bãi biển quê nhà.

Thôi
cũng xin cảm ơn đời, cảm ơn những cơn mưa phùn nhè nhẹ, đã cho Anh một niềm cảm
xúc ngắn ngủi… để chỉ một lần thốt lên “Thuở anh yêu em, trinh trắng đến vô ngần.”



NHỮNG ĐIỀU ĐÃ RÕ PHÍA TRƯỚC CỔNG CHÙA
PREAH VIHEAR.

Khu
đất chúng tăng gia là một khu đất tranh, trống trải xung quanh là các bãi đá.
Chúng trồng toàn là bắp và cây đang ra trái non. Từ khu vực này tôi lấy địa bàn
gióng về vị trí cột cờ của C3, xác định hướng và chọn cây cám trái to (loại quả
to bằng cái bát) làm mục tiêu chuẩn.

Một
số tên đang làm cỏ và số khác đang chặt một số cây non xung quanh. Bọn chúng
cũng rách nát tả tơi, nhiều thằng mặc quần đùi để làm. Do cách bãi tráng nên
không thể nào vượt qua được, chúng tôi phải lùi ra xa để chờ đêm đến vượt qua
bãi tráng, tiếp cận với đồn biên phòng của Thái. Thực tế trên bản đồ thì nữa
cái bãi đá này là đất K (bản đồ 1/ 100.000 theo hệ thống chiếu UTM chụp năm
1971), nhưng chẳng hiểu sao Thái Lan lại xây dựng đồn biên phòng ở đây.

Vị
trí đồn biên phòng của Thái lan nằm ở cuối dãy yên ngựa, nếu nhìn bằng mắt thường
từ Vườn Xoài của d1.

Khoảng
hơn chín giờ đêm anh em vượt qua bãi tráng từng người một. Nhìn về hướng d bộ
d1 trên chùa, thấy có mấy ánh đèn pin đi lại... chúng tôi biết anh em bên đó đã
sẵn sàng... nếu có tình huống xấu.

Cuối
bãi đá là con đường trải nhựa bề rộng khoảng 4 – 5 m, mặt phẳng lì, con đường
này chạy thẳng lên đến cổng chùa, ngay tại vị trí ta treo cờ năm 1979. (Khi chiếm
xong chùa ta chẳng biết treo cờ gì, lúc đó chưa chắc ai đã biết cờ của Mặt trận
Đoàn kết dân tộc Cứu nước Campuchia ra sao, và ta tranh thủ chỉ treo lá cờ màu
đỏ).

Đồn
biên phòng của Thái xây dựng tương đối bài bản, có lô cốt tròn và lỗ châu mai đàng
hoàng. Toàn bộ lính biên phòng của Thái đều ở trong các lô cốt này. Hàng ngày
chỉ có vài thằng ra chỗ cái barier gác và kiểm tra chung quanh, trước mặt B3 của
C3 chỉ chừng hơn 100 m.

Sáng
hôm sau, khi đã quan sát toàn bộ địa hình khu vực của cả hai khu vực Thái – Pốt,
nắm được cách hoạt động của chúng, tổ nhận được lệnh quay về theo đường bình độ
và ra đường vận động số 1 (đường chính lên chùa) từ phía đất K.

Đây
là con đư