XtGem Forum catalog
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211975

Bình chọn: 9.5.00/10/1197 lượt.

sự nghiệp riêng, độc lập với gia đình từ năm 12 tuổi, vậy nên từ
năm 12 tuổi, Ji Hoo cũng không còn nhận tiền của gia đình nữa. Tức là, 5 năm nay, ngoại trừ ngôi nhà, còn lại tất cả là do anh ấy tự kiếm lấy.

- Gì cơ? – Tuấn Vũ không tin vào tai mình – Nó mà có thể… được như thế sao?

- Chính xác. Ngay cả Jimmy cũng 15 tuổi mới tách ra, Brian là 14, dòng
họ Sanzenin quy định 17 tuổi. Những gì Han Ji Hoo đã làm được đánh giá
rất cao. Ngay cả chính bản thân em cũng không tin nổi anh ấy lại có thể
sánh ngang Billy như vậy.

- Từ nãy tới giờ em cứ chằm chặp bảo vệ nó như vậy, là có ý gì? – Tuấn
Vũ bắt đầu quay lại vấn đề chính – Em định nghe theo lời Khánh Nam chứ
không nghe lời anh sao?

- Tôm… coi như là… cho em thử để lấy kinh nghiệm đi mà. Nếu như sau 1 tháng cảm thấy không hợp, em sẽ hoàn toàn làm theo ý anh.

Khánh Nam búng tay cái tách, vui vẻ đứng lên bịt chặt miệng Tuấn Vũ và ấn đầu ông anh họ xuống.

- Anh vừa gật đầu rồi đấy nhá. Cấm có quên.

- Hai anh em mày đúng là cậy đông bắt nạt yếu mà. Sau này có ngồi khóc thì đừng có mà đến tìm anh.

- Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. – Khánh Nam nói chắc như đinh đóng cột – Bun, nếu có chuyện đó, anh sẽ gọi em là chị luôn.

Dù sao thì hai anh em cậu cách nhau có 10 phút thôi mà.

Linh Như quyết định cần nói rõ mọi chuyện với Phương Linh. Dù sao thì… Phương Linh cũng thích Viết Quân mà…

- Xin lỗi… Nhưng thực sự…

- Không sao mà. – Phương Linh mỉm cười – Dù sao thì tôi cũng đoán trước sẽ có ngày hôm nay…

Câu trả lời như mới nói được có nửa đầu… nửa còn lại chìm trong im lặng. Linh Như thực sự cảm thấy có lỗi. Có lỗi rất nhiều với Phương Linh.
Nhưng… Ích kỉ quá! Bất chợt nó thấy mình ích kỉ quá. Tại sao không thể…
buông tay… dù sao thì Phương Linh cũng là bạn thân… Tại sao… hà cớ gì…
lại là Viết Quân?

Nhưng… Linh Như đã hoàn toàn nhìn lầm Phương Linh. Cô bạn đã đi trước nó 1 bước, cũng như… mở đầu cho tất cả những biến cố…

Khánh Nam, dù chuyện đó chẳng liên quan gì đến cậu nhưng Khánh Nam
vẫn tỏ ra khá là phấn khích. Phải nói là cậu vui! Rất vui! Trái lại hoàn toàn với Tuấn Vũ.

- Linh Như! Em gọi điện hẹn Viết Quân đi chứ. Nhanh lên.

Khánh Nam tỏ ra sốt sắng, thậm chí, như kiểu cậu mới chính là Linh Như vậy.

- Khánh Nam! Nhưng em…

- Không nhưng gì cả. Em đã nói là phải làm chứ.

- Nhưng…

Điện thoại bất chợt báo có tin nhắn. Là Viết Quân…

“Chiều mai em ra công viên được không? Anh có chuyện muốn nói.”

- Khánh Nam… Viết Quân nhắn tin…

*

Linh Như đã hồi hộp đến mức trưa nay mất ngủ. Chà! Cảm giác thế nào nhỉ? Rất khó tả. Rất phức tạp. Chậc!

Đi ra đi vào.

Đi vào đi ra.

Tuy còn tận 2 tiếng nữa mới đến cuộc hẹn nhưng nó cứ thấp thỏm không yên, thay đồ liên tùng tục, kiểu tóc cũng đổi xoành xoạch.

- Có nhất thiết phải thế không? – Tuấn Vũ khó chịu – Dù thế nào thì anh vẫn ghét thằng đó.

- Ghét thì kệ anh. Linh Như! Kệ ông ấy đi. Không cần quan tâm.

- Ơ hai cái đứa này… Hừ! Anh đến trường chơi bóng đây.

Tuấn Vũ bỏ đi. Không có mấy lời càu nhàu kèo nhèo bên tai, tâm trạng Linh Như lại đâm ra phức tạp thêm.

Cuối cùng… giờ lành đã điểm. Khánh Nam mừng rơn như… vừa có con gái bị ế đi lấy chồng vậy, trong khi sự thật thì, Linh Như, em gái cậu, mới chỉ
là lên xe ra khỏi nhà chứ chưa đâu vào đâu cả.

Linh Như nửa muốn đi thật nhanh, nửa lại muốn quay về nhà. Cảm giác thực sự… vừa vui vừa xấu hổ, lại vừa thấy buồn cười. Kì lạ sao sao ý.

Trong khi đó, Tuấn Vũ, hiện đang ngồi nghỉ ngơi ở sân bóng, tu nước ừng
ực, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cũng bất chợt nhận được tin nhắn từ số Viết
Quân.

“Anh đến công viên gần nhà em đưa Linh Như về được không?”

Tuấn Vũ suýt nữa thì phun hết nước ra. Sặc. Thằng đó làm trò quái gì mà
hẹn em cậu đến rồi lại bắt đến đưa nó về thế. Bực mình, Tuấn Vũ nhấn nút gọi lại, nhưng Viết Quân không nghe máy. Gọi cho Linh Như thì nó tắt
nguồn. Gọi cho Khánh Nam thì… có lẽ là do thằng đó sợ cậu lại càu nhàu
phản đối Linh Như và Viết Quân nên cũng… chẳng nghe.

Sẵn đang bực, Tuấn Vũ vào phòng thay đồ rồi mượn tạm xe máy của Đăng Thành, phóng thẳng ra công viên.

*

* *

Linh Như đã đứng đợi Viết Quân được 10 phút. Viết Quân chưa bao giờ chậm trễ thế này. Tại sao hôm nay lại…

- Linh Như! – Tuấn Vũ gọi giật đùng đùng.

- Tôm? Sao anh lại đến đây?

- Viết Quân nhắn tin bảo anh đến đưa em về.

- Gì cơ?

Linh Như sững người lại. Viết Quân! Anh định giở trò gì thế?

- Ồ! Trùng hợp quá! Sao hai người cũng ở đây? – Tiếng ai đó vang lên sau lưng.

Linh Như và Tuấn Vũ cùng quay đầu lại. Là… Viết Quân và Phương Linh.

Gương mặt Linh Như như sáng bừng lên khi nhìn thấy Viết Quân và cũng
nhanh chóng trở nên ngơ ngác, thất thần, khi nhận ra…2 bàn tay kia… đang đan chặ