
ười.
-Điên hả sao cười. Thứ thần kinh tọa
Hắn nhìn tôi mà cái mỏ vẫn cứ chu lên mà cười:
– Có gì đâu tại tôi có nhỏ bạn học giỏi lắm. Có cái bài căn bản như vậy mà vẫn chưa làm ra. Hehehe
Bạn?Hắn mới học ở đây mà có bạn rồi à. Hay nhỡ…à mà…mình cũng là bạn hắn mà…đầu giờ. ..
-Hức… Ông nói ai vậy hả?.
Nói rồi tôi cầm cuốn sách toán ịnh vào mặt hắn cho chừa cái tật cười trên nỗi đau của người khác.
-ối… Đau.
Cái mặt hắn giờ còn hơn cái bánh da lợn nữa hahahaha.
Bỗng ⊙﹏⊙
-ợm ợm Hải, Châu ra ngoải đứng hóng gió đi -đôi bạn cùng tiến mà….
———————-
“Ý ..ý hình như là Bảo Châu á. Đúng là chị Đại của trường mà đứng giữa sân trường luôn… Mà ai kế bên thế. Hình như hs mới…woa đẹp trai thật á!”
Cái thứ đáng ghét làm cho tôi đứng đây giữa cái khí hậu nóng như sa mạc vậy. Đứng đây làm mất thần tượng hết à ( ảo tung chảo rồi ché Châu)
-ahaha đứng đây vui thiệt… Lâu lâu nghỉ học 1tiết khỏe ghê ha Châu.
Còn cười còn nói được hả?Cái tên này mặt dày còn hơn mặt tiền nữa…
-Bạn với nhau sao bà ít nói thế hở :(
-Ai là bạn ông chớ. Tại ai mà giờ này phải đứng đây cho nhục cái mặt.Mà tôi cũng chả muốn nói vơí ông làm gì cho tốn hơi.
Tôi nói một loạt ra hết cho hắn nghe. Nhưng hình như…mặt hắn bỗng xụ xuống,đôi mắt rưng rưng, quay sang hướng khác. Không lẽ hắn giận…”Hức…” Hắn khóc sao? Ơ…không lẽ…tôi liền quay hắn qua đôí diện với mình…
-Hehehe bị ừa rồi lalalala… Bà quên tôi có tài diễn xuất à. Vậy là bà vẫn còn thương yêu tôi.
Hở?yêu thương gì chớ. Diễn xuất thôi à…hazz tên này……
“Ế…ế. Ông làm gì thế”Tôi hốt hoảng trước hành động của hắn
“Thì ôm Cùi chớ j nữa, không thích à”Cười một cách nham hiểm.
Buông ra…buông ra.. Ai cho ông…ai cho… Ai tên Cùi chớ…
-5phút thôi, chỉ 5phút thôi không được sao?
Hắn thì thầm vào tai tôi. Sao cơ thểtôi không còn động đậy, chống trả gì thêm.
Cảm giác ấm áp này…thật lạ..khiến cho con nhỏ đầu gấu như tôi cũng phải chịu thua…
************************
Au mong mọi người sẽ góp ý ủng hộ nhiều hơn cho fic Mẹc siii *^O^*
“Ớ…đủ rồi tránh ra đi lợi dụng à. Biến thái vừa thôi chớ”
Nói xong tôi đá vào hắn.Không ngờ mình cũng ngu để cho hắn tùy tiện ôm. Nhưng mà lúc ấy…ấm..
-Cái ôm thể hiện tình bạn thôi mà Cùii….
Cùi?Cái gì Cùi chớ.Ai cho hắn đặt cái tên đáng ghét này cho mình chớ.Bạn bè j chớ?Bạn bè gì với hắn đâu mà ôm ấp…
-Bạn bè gì?Ai cho ông dám ôm tôi còn đòi hỏi thời gian à… Ý gì chớ, muốn lợi dụng tôi à.
————————-
Làn gió thổi nhẹ nơi sân trường, lướt qua nơi tôi và hắn đang đứng. Mái tóc đen của hắn bay lên, hiện rõ ràng khuôn mặt hoàn mĩ ấy,đôi mắt ấy cứ nhìn tôi,hắn khẽ môi….
-Có khi tôi lại yê…. Ý .. tại bà dễ xương quá nên tôi muốn ôm thôi. Hahaha sao bà xinh thế hở. Có bạn đẹp như bà tôi mãn nhãn rồi… Ahaha.
Lại gì chớ sao không nói tiếp? À mà tại sao tôi phải trông chờ điều hắn nói chứ. Đúng là hoang đường mà. Nhưng lúc giờ, mặt tôi như đập dô hai bên má hộp phấn hồng vậy. Không lẽ tôi ngại sao, vì hắn à?
(đây là lần đầu ché Châu chúng ta biết ngại đó m.n)
—————————–
“Về thôi, tới giờ về rồi. Bà đi ăn chè với tôi nha, tôu biết quán này đại ngon luôn”
Cuối cùng cũng hết 1ngày học nhàm chán. Khoảnh khắc này là hay nhất trong ngày.
-Cùi ơi, tôi với bà đi về chung nha. Cho tôi biết nhà luôn đi bạn thânn. Hahaha.
What? Về chung gì chớ? Bạn bè gì? Lại còn gọi tôi bằng cái tên đáng ghét ấy nữa chớ. Điên lên được.
Không cần nói nhiều, tôi nặn hết nội công thâm hậu của mình phóng vèo trốn cái tên mặt lì này.
Hahaha không đuổi kịp rồi, giờ thong thả mà đi thôi. Cơ mà chị Đại như mình giờ lại đi trốn tên như hắn sao. Loạn hết trơn rồi.
-Woa. Chị Đại trường Royal đây ròi. Dạo này mày càng xinh ra đó.
Cái đám đó không phải lần trước bị mình đập tan tành sao.
-Hahaha hôm nay chị vinh dự đc tụi bây chào đón long trọng thế. Số dân cũng đông lên rồi à. Không kế hoạch hóa à.
“Dừng lại”Hắn đến khi nào vậy. Không phải là mình cắt đuôi rồi sao.
-Sao tụi bây dám đi bắt nạt 1 cô gái như vậy chớ… Không biết nhục à-_- “Hahaha nó là con gái hả. Giờ tao mới biết đó. Chắc mày bị vẻ ngoài của nó quyến rũ rồi.Mà mày định làm anh hùng hả, muốn đánh với tụi tao à…ok hoàn thành ước nguyện cho nó đi”
Nói rồi tụi du côn lao đến hắn. Á! Hắn ko bik đánh nhau à… Vậy mà nãy tôi nhìn hắn mà tin hắn biết võ thì mới dám đứng ra chớ.
“Bịch” hắn…ng.ã rồi….
—————————–
Trong căn phòng nhỏ, hắn đang nằm trên chiếc giường của tôi. Vinh hạnh lắm mới được nằm lên đó trời. Thui mà cũng vì bảo vệ tôi nên hắn mới ra như vậy. Mà bảo vệ tôi chỉ phần miệng thôi còn lại do tôi xử hết -_-!
Hắn không biết tôi là chị Đại sao. Cái tụi đó như kiến cắn à.