
ồn khổ trong người …
_Em dậy sớm thế? – 1 giọng nói trầm ấm vang lên làm nó giật nhẹ
_Anh -Nó quay lại nhìn Gen, đôi mắt có vẻ sợ sệt, lảng tránh
Gen nhướng đôi mắt đục đục buồn
buồn nhìn nó làm nó càng đau hơn…
_Mình cùng đi dạo nhé – Gen cười hiền đẹp tựa thiên thần trầm ấm nói
_Dạ – Nó cuối đầu ko dám ngước nhìn anh thêm 1 khắc…
Cả 2 sánh bước trong vườn táo…gió sớm lành lạnh khiến nó rùng mình, run nhẹ… Gen nhẹ cởi chiếc áo khoác, khoác lên người nó…Nó bất ngờ trước hành đồng của Gen, nó đứng lặng im…hơi ấm từ chiếc áo khoác mang 1 mùi hương nam tính nhè nhẹ… 1 cảm giác ấm áp và bình yên…Gen từ phía sau ôm lấy nó gọn trong lòng anh, vòng tay mạnh mẽ như giữ chặt sợ nó tan biến đi mất…Nó mở to đôi mắt trước liên tiếp các hành động bất ngờ của Gen…
_Anh – Nó ngượng ngịu
_Rain…Anh yêu em… – Gen nói nhỏ…thật nhỏ vào tai nó
Hơi thở của anh ấm nồng phả vài tai nó…2 má nó đỏ ửng… cơ thể nóng bừng… Nó cúi mặt… nước mắt lăn dài khi thấp thoáng nụ hôn của Bin hiện về…trái tim xoắn lại đau thắt…
_Em xin lỗi…xin lỗi… – Nó cứ nấc lên…bao nhiêu tội lỗi cứ mặc sức dày xéo
_Anh biết… anh biết tất cả – Gen giọng khàn khàn có chút run run thì thầm vào tai nó
Nó giật bắn mình, mặt tái nhợt khi từng câu chữ từ miệng anh tuôn ra…Anh biết…anh biết tất cả…vậy mà…anh…
_Em…em – Nó nghẹn ngào tủi hổ ko thốt lên lời
_Ko…em ko cần nói gì cả… anh ko trách em… hãy hứa với anh…đừng bao giờ rời xa anh…anh xin em… – Lời nói cứ như nhỏ dần trong tai nó, lời nói chứa đầy sự uất nghẹn đau đớn
Nó ko nói chỉ gật đầu…có cái gì đó bóp nghẹn cổ họng khiến nó ko nói đc…ko cho nó nói…nó cứ đứng lặng…nước mắt cứ rơi…và anh cứ thế ôm chặt lấy nó…Nắng ngày 1 lên cao…2 chiếc bóng đổ trên vườn táo… lẻ loi
_Vào nhà thôi – Anh quay nó lại mỉm cười nói
Nó gật đầu, tay gạt đi dòng lệ…lúc này đây nó thấy yêu anh rất nhiều…nó có lỗi với anh rất nhiều….Nắm lấy tay Gen nó bước vào nhà, bàn tay nó siết chặt hơn bao giờ hết, nó sợ chỉ cần nới lỏng bàn tay ấy mọi cám giỗ sẽ quay ngoắt lấy nó…Nó tự hứa sẽ ko làm anh tổn thương hơn nữa…
….
Nó và Gen vừa bước vào nhà thì thấy mọi người đang xôn xao trong phòng ngủ của Kan
_Chuyện gì vậy – Nó hỏi Sunny
_Ko biết nữa, tự nhiên ổng bị vậy, cứ run rẩy, sốt cao lắm – Sunny mắt có vẻ long lanh nơi khóe nhìn nó lo lắng nói
_Um… Nó bị trúng gió thôi, ko phải lo – Ông ngoại xem xét 1 lúc rồi nói
_Huhuhuhuhu…anh…anh thấy sao rồi – Myo khóe ầm lên ôm lấy Kan
_Nè!! Buông anh ấy ra để anh ấy nghỉ ngơi chứ – Sunny quát Myo
_Cô mới là kẻ nên im đấy, chắc chắn là tại cô, tại cô hôm qua bắt anh ấy ăn nhiều quá – Myo gườm gườm Sun hét lên căm phẫn
_Lỗ tai cô để chưng hả? ko nghe ông nói hắn bị trúng gió àh? Mà hôm qua ko phải cô cứ gắp thức ăn cho anh ấy sao – Sunny bực tức xổ lại
_AI cho cô gọi anh Kan là hắn, tại cô – Myo đớp lại
_Tại cô..
_Tại cô
….. Bla bla bla !@#$%^&*
Trận chiến giữa Myo và Sun lại nổi ra mà quên mất đang có 1 người bệnh đang nằm 1 đống chau mày nhức óc mún nổ tung…
_Câm hết coi…Nhức đầu quá – Kan hét lên…Coi bộ bệnh mà vẫn ko mất phong độ
_Rain, cháu ra vườn sau hái ít lá thuốc nấu cho thằng Kan nó xông, nhớ đeo bao tay kẻo xước tay nhé – Ông ngoại lắc đầu quay qua nó phân lệnh
_Dạ – Nó nhanh chóng rời đi
_Tao giúp mày – Sunny cũng nhah chân đi theo
….
_Ê Rain, mày biết lá nào lá thuốc ko? – Sunny hỏi nó khi 2 đưa đang loay hoay xem xét cả mảnh vườn um tùm cây cỏ
_Ko bít nữa, ở đây ngoại trồng toàn thuốc ko àh, hái mỗi cây 1 ít là ok thui – Nó nhún vai đáp
_Đc ko vậy? – Sunny hơi rợn
_Đc mà – Nó rồi nó hái hái hái – Còn cây nào chưa hái ko ta – Nó lấy tay quẹt trán mắt nhìn dáo dác
_Cây này cây gì vậy? – Sunny nhìn cây có lá giống mắc cỡ, bông nhỏ hình cầu rất xinh
_Ko bít!! Chắc cũng thuốc thôi – Nó nhìn 1 hồi rồi cũng vói tay ngắt 1 bó đem vô nấu
Sunny đứng nhìn cái cây lạ với mí cái bông nhỏ xinh và 1 trái màu vàng nâu như trái me nhưng lãi có những sợi lông dài mềm bao quanh như cỏ lau… “Quái, cây này nhìn quen quen vậy ta…” – đứng ngắm 1 lúc lâu cây lạ mà vẫn ko nhớ ra, Sunny lắc đầu chịu thua…
_Ủa? Rain đâu rồi cháu – Ông ngoại cũng vừa ra
_Dạ, Rain đang nấu thuốc, chắc giờ đem vào cho Kan rồi ạ -Sunny mỉm cười lễ phép
_Ày!!! Sao lại có cây mắt mèo ở đây nhỉ? Hôm qua ông nhớ nhổ hết rồi mà nhỉ – Ông ngoại cau mày, tay nhổ…cây lạ
_Mắt mèo…Á…mắt mèo á… chết cha – Sunny chợt nhớ, hoảng hốt hét lên vọt chạy vào nhà
Vừa chạy vô thì đụng ngay nó…
_Thuốc…nồi thuốc đâu – Sunny sốt sắn hỏi
_Đem zô cho ổng rồi – Nó chỉ tay vào phòng
_Á…Ngăn ổng lại – Sunny vừa cất tiếng
_Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – 1 giọng hét “thảm thiết” vang lên