Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328853

Bình chọn: 9.00/10/885 lượt.

hiện phòng? Câu trả lời là....làm mì đậu phụ.

Nàng bối rối cầm con dao bếp trong tay hung hăng chém miếng đậu phụ thành trăm mảnh với đầy đủ kích cỡ và hình dáng khác nhau.

"Con dao này sao lại khó điều khiển đến vậy, lúc đầu còn tưởng sử dụng giống như kiếm, ai ngờ đâu....Haizzz bây giờ phải làm sao?"

Hơn một tuần hương trôi qua, nàng mới cắt được một đống củ với hình dáng được cho là chấp nhận được. Cục thì hao hao giống kim tự tháp Ai Cập, cái thì lại giống giống tháp nghiêng Piza, còn đại đa số không xác định được hình dạng.

Giờ là công đoạn khó nhất nhóm bếp. Nàng đi qua rồi đi lại, tay vắt lên trán suy nghĩ cách nào để nhóm bếp. Thôi thì bắt chước người cổ đại ngày xưa vậy.

Bắt đầu là kéo cao tay áo sau đó xé một miếng vải nhỏ cột lên trán thể hiện quyết tâm "Nhất định ta sẽ nhóm được cái bếp này!!!!".

Có một người đang chăm chú quan sát từng hành động nhỏ của nàng. Với tư cách là người bệnh hắn được đặc xá ngồi trên cái ghế nhỏ ở góc bếp, điều hắn cần làm duy nhất là nếu tô mì được hoàn thành hắn phải nuốt hết cả cái lẫn nước không được phép chừa lại tí nào.

Ông trời thật là không phụ lòng người, cuối cùng bếp cũng cháy lại còn khuyến mãi thêm hai cái lỗ thủng ở vạt áo của nàng nữa chứ.

Giai đoạn cuối cùng, cho dầu vào xào nào. Công việc nghe có vẻ hết sức đơn giản nhưng thực tế lại không giản đơn chút nào.

Vì chảo quá nóng khiến dầu bắn lên tung tóe làm cả tay nàng đau rát, và thế là cả một hũ dầu to chà bá được nàng "tiện tay" đổ vào bếp.

- Á!!!!!

Ngọn lửa bốc lên đùng đùng càng làm nàng rối trí. Lửa lớn quá, phải dập lửa thôi, nước ở đâu?

Nhìn thấy cái hũ lớn đựng chất gì đó không màu ở cách đó không xa nàng nhanh chóng bưng đến đổ vào đám lửa lớn. "Cái này chắc là nước bọn họ để nấu ăn, thôi dùng tạm vậy".

Vèo! Cả hũ dung dịch đã được nàng đổ vào bếp mang theo hy vọng lớn lao lửa sẽ tắt, đâu ai ngờ rằng lửa không những không tắt mà còn lan ra cháy mạnh hơn.

- Dương nhi, rốt cuộc nàng vừa đổ gì vào đó?

Nàng chớp chớp con mắt long lanh ngây thơ trả lời đầy trìu mến.

- Ta....lúc đầu ta cứ tưởng là nước....nhưng bây giờ ta mới phát hiện đó là.....dầu hỏa....

Khuôn mặt ai đó không thể đen thêm được nữa, nàng quá thông minh, quá xuất sắc nên mới lấy dầu hỏa để dập lửa!

- Á!!!!!

Tiếng hét của nàng lại một lần nữa vang lên.

- Lửa đang cháy....

- Cháy ở đâu?

- Là ở.....tà áo trước của ta....

Hắn nhìn xuống thì nhận ra một đốm lửa nhỏ đang bén đến tà áo dưới của nàng, chết tiệt, tại sao nàng lại sơ xuất như vậy.

Nàng nhảy lên liên tiếp để ngọn lửa tắt nhưng vô dụng, cái đốm lửa bé xíu giờ đã lan cao lên phía trên.

- Làm sao bây giờ, lửa cháy lên cao rồi, làm sao???

Hắn vội vàng dùng tay dập lửa nhưng vẫn không được, cuối cùng hắn đành phải xé luôn cái vạt áo trước bỏ đi.

- Sao ngươi lại xé cái đó, nhìn kỳ cười lắm.

- Giờ còn để tâm đến những chuyện đó, mau rời khỏi đây nhanh!

Phía trước hai con người đang chạy, phía sau một vùng rực sáng.

Sử sách ghi lại: Phong Thiên quốc đời thứ Năm, năm 1230. Trong lúc cả hoàng cung đang ngủ say thì đột nhiên ngự thiện phòng bị bốc cháy, đến nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm.

.............................................................................................................................



Chương 25. "Đã đụng đến ta thì phải chịu kết cục bi thảm".

Nàng và hắn, hai con người vừa thoát ra từ nơi đang rực cháy đằng xa kia lại ung dung ngồi vất vưởng trên một cây cổ thụ nhìn dòng người vội vã qua lại dập lửa.

Từ lúc thoát ra đến giờ hắn vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm, đến nhìn nàng một cái cũng không có. Hắn giận nàng sao? Vì nàng đã thiêu trụi ngự thiện phòng của hắn? Nàng không cam lòng bị người khác đối xử như thế, hệt như tất cả chỉ là lỗi của một mình nàng vậy. Ngay từ lúc đầu nàng đã cảnh báo trước nhưng hắn vẫn nhất quyết bắt nàng làm, kết quả bây giờ thì hay rồi, hắn lại bày ra cái dạng biểu tình đáng ghét này trước mặt nàng.

Đôi tay lần mò tìm đến ống tay áo của hắn, túm chặt một góc rồi lay nhẹ tựa như một tiểu hài tử đang ăn năm chuộc lỗi.

- Này, ta không phải là cố ý ngươi không thể trách ta được, có trách cũng phải trách ngươi tự nhiên đêm hôm muốn ăn mì đậu phụ, lại còn phải do chính tay một kẻ không biết nữ công gia chánh như ta làm...là do ngươi biết đó là nhiệm vụ bất khả thi mà vẫn bắt ta làm, là ngươi biết giao việc quá khả năng cho ta hay nói cách khác là do ngươi không biết nhìn người...

Nói đến giữa chừng nàng vừa mới ý thức được người không thức thời mới chính là nàng, vội vàng lấy tay bịt chặt miệng không cho bản thân nói thêm gì nữa. Trong lòng nàng không khỏi oán trách vì sao bản thân lại tùy tiện như vậy, rõ ràng đã nhắc đi nhắc lại rằng hắn đang nóng giận không nên nói nhiều nhưng cuối cùng những lời lẽ ấy lại cứ


XtGem Forum catalog