
n thật hạ lưu vô liêm sỉ mà. Sao hắn có thể phát ngôn ra những từ đó
được chứ. Suy cho cùng nàng cũng là nữ nhân, nghe hắn nói vậy không khỏi mặt đỏ đến mang tai.
- Không...không cần. Ta không muốn!!!
- Muốn hay không không phải do nàng quyết định.
Thôi rồi lại bị điểm huyệt. Nàng thật hận bản thân vì sao ngày trước lại coi thường mấy công phu điểm huyệt của người xưa, báo hại lần nào nàng cũng bị hắn điểm huyệt rồi làm bừa. Nàng không thể làm gì khác ngoài việc mở to mắt nhìn tên cầm thú như hắn làm càn. Hắn ngang nhiên cởi bỏ áo
ngoài trên người hắn, sau đó.....sau đó...là áo ngoài của nàng.
Nàng muốn vùng lên phản kháng nhưng vô dụng, nàng thầm rủa mười tám đời tổ
tông cái ông nào sáng tạo ra cái thứ điểm huyệt này khiến người ta không thể cử động được.
Nhớ đến lời vị ma ma
lúc sáng nói lần đầu ai cũng căng thẳng và e thẹn hết. Có phải nàng cũng giống như những nữ nhân khác không. Khoan đã, để nàng nhớ đến trình tự
ma ma nói. Đầu tiên là bỏ áo ngoài, sau đó....sau đó chẳng phải là bỏ cả áo trong sao?
Hắn nhẹ nhàng bắn một
luồng khí về phía ngọn nến đặt trong phòng. Nguồn sáng cuối cùng cũng đã tắt. Bây giờ tất cả chìm trong bóng tối....hắn...hắn sẽ làm gì nàng?
Tim nàng đập rộn lên, dây thần kinh căng thẳng bắt đầu hoạt động.
Trái ngược với những gì nàng tưởng tượng, hắn chỉ ôm nàng từ đằng sau lưng rồi nói nhỏ.
- Dương nhi, nàng ngủ đi. Có ta ở đây nàng đừng sợ. Giờ ta sẽ giải huyệt cho nàng nhưng nhớ là phải nằm im.
Nàng đứng hình trong giây lát. Không lẽ hắn đến đây chỉ là để ôm nàng ngủ như vậy sao? Hắn thật hay không có ý đồ khác.
- Này, ngươi nói thật đấy chứ. Ngươi không được nửa đêm lợi dụng lúc ta ngủ say lại chiếm tiện nghi của ta đâu đấy?
Nàng vừa nói vừa giãy giãy người để thoát khỏi vòng tay của hắn.
Hắn bật cười thành tiếng, nàng cũng là đánh giá hắn thấp quá đi. Hắn chẳng
qua là nghe ma ma bên Từ Ninh cung bẩm báo mấy ngày nay nàng đều gặp ác
mộng lúc nửa đêm khiến hắn hết sức lo lắng nên hắn bất chấp sự phản đối
của nàng để đến đây ngủ cùng nàng. Bất quá hắn cũng là nam nhân có nhu
cầu sinh lý bình thường, nếu nàng cứ làm loạn như vậy hắn sẽ không đảm
bảo được sẽ không ăn nàng ngay lập tức.
- Nếu nàng tiếp tục giãy như vậy ta không đảm bảo sẽ không làm gì đâu.
Nàng nghe hắn nói như vậy bèn nằm im thin thít như con thỏ nhỏ trong vòng
tay của hắn. Nàng cũng đâu có ngu ngốc mà khơi mào dục vọng của nam nhân chứ. Chẳng mấy chốc nàng đã hít thở đều đều trong vòng tay của hắn. Hắn cảm nhận được nàng đã ngủ say nên cũng an tâm phần nào.
Hắn đang ngủ bỗng phát hiện có gì đó không ổn. Cả người nàng bỗng đổ nhiều
mồ hôi, toàn thân vô thức mà giãy giụa. Chết tiệt, không lẽ nàng lại gặp ác mộng?
Hắn gọi lớn tên nàng, hai tay đặt trên bả vai nàng để gọi nàng tỉnh dậy.
- Dương nhi, mau tỉnh lại. Dương nhi!!!
Nhờ có hắn mà nàng mới thoát khỏi cơn ác mộng. Sao lại vẫn là cơn ác mộng
đó, sao hắn vẫn đến tìm nàng. Nàng không muốn như vậy bởi vì trong cơn
ác mộng nàng thực sự rất sợ hãi, nàng cứ chạy mãi chạy mãi nhưng không
thể nào thoát ra khỏi nơi đáng sợ đó.
- Dương nhi, nàng đừng sợ có ta ở đây.
Hắn ôm chặt thân hình nhỏ bé vào trong lòng, là hắn muốn bảo hộ nàng thật
tốt. Nàng gặp phải chuyện gì mới thành ra như vậy, hắn không muốn nàng
cứ mãi âm thầm chịu đựng. Bất giác nàng vùi sâu vào trong ngực hắn, nước mắt cứ thế mà rơi như một tiểu hài tử bé nhỏ cần sự bảo bọc.
- Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng nhưng ta hứa ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng. Nếu một ngày nàng đủ tin tưởng thì hãy kể cho ta nghe
được không?
Nàng có thể tin tưởng hắn
sao? Niềm tin từ lâu đã không còn hiện diện trong cuộc sống của nàng,
trừ cha nàng ra thì tất cả những người khác đều không thể tin được. Lần
này nàng có nên cá cược một lần đặt niềm tin vào hắn không...
Nàng tựa đầu suy nghĩ, hắn mang lại cho nàng cảm giác ấm áp khiến nàng nhớ
lại dường như đã từ rất lâu nàng đã quên mất cuộc sống kia còn nhiều
điều ấm áp. Nàng sẽ thử một lần.
-
Ngươi có tin ta đã từng chết đi một lần, hai người quan trọng nhất đối
với ta đã từng bị sát hại ngay trước mặt ta và tất cả những người có
liên quan đến việc này đều bị ta một tay giết chết.
Hắn vẫn im lặng nghe nàng nói, tay hắn càng nắm chặt tay nàng.
- Ngươi có biết đôi tay này đã từng ướt đẫm máu, ta đã không để cho
tên nào đắc tội ta được yên ổn. Ta thực ra rất sợ bóng tối nhưng tâm ta
không cho phép điều đó xảy ra, ta không thể để ai biết Hoàng Song Nhật
Dương lại sợ bóng tối đến nhường nào.
Chẳng biết vì sao khi kể cho hắn nghe những chuyện này nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Dương nhi, đừng khóc nữa? Nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp nhé, có ta ở đây không ai dám tổn hại nàng.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời, nép sâu vào lồng ngực hắn ngủ tiếp. Chẳng hiểu sao nàng có cảm giác thật an toàn khi nằm cạnh hắn.
Trái ngược với