Old school Swatch Watches
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327004

Bình chọn: 8.00/10/700 lượt.

hải chàng rất hận thiếp không....

Những ngôn từ gấp gáp xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Tuy vậy cũng đủ nhận ra tâm tư nàng đang nghĩ đến chuyện gì. Thì ra nàng nghĩ tiểu bảo bảo không còn nên mới có biểu tình như vậy. Thế nhưng hắn không muốn nói ngay sự thật cho nàng biết, đây sẽ là hình phạt thích đáng dành cho nàng để nàng không bao giờ mang tính mạng bản thân cùng tiểu bảo bảo ra đùa giỡn nữa.

-Nương tử, mọi chuyện đã qua rồi nàng đừng quá đau lòng. Ta tin tiểu hài tử sẽ không trách chúng ta đâu. Nhưng nương tử à, ta không hiểu vì lý do gì nàng lại đến cầu Đông ngoại thành.

Nàng sụt sùi quẹt ngang dòng nước mắt, bây giờ có nói ra mọi chuyện cũng còn ý nghĩa gì nữa, tiểu hài tử cuối cùng vẫn là do nàng hại chết, chuyện này mãi mãi không thể thay đổi được.

-Thiên Kỳ, xin chàng đừng nhắc đến chuyện này nữa được không....tất cả là tại thiếp, thiếp không nên đến đó, thiếp không nên là Nhật Song Vương, thiếp không nên tồn tại trên cõi đời này. Nếu có thể lựa chọn lại thiếp thà chết trong tay lũ bắt cóc năm đó, thiếp không muốn lại là Nhật Song Vương tranh quyền đoạt lợi, thiếp không muốn giết người....Thiên Kỳ à, thiếp không muốn!

Hiện tại nàng không thể giữ được bình tĩnh, nỗi đau mất đi tiểu hài tử quá lớn khiến tâm nàng đau đớn. Nàng điên cuồng dùng hai tay đánh mạnh vào ngực mình, giờ phút này chỉ có nỗi đau về thể xác mới có thể khiến nàng nguôi ngoai mặc cảm tội lỗi.

Không! nàng không thể để con một mình nơi địa phủ âm u lạnh lẽo. Nó còn bé như vậy chắc chắn se rất sợ. Khi còn sống nàng không thể bảo hộ cho nó vậy thì khi chết đi nàng sẽ đi theo chăm sóc nó. Nàng gia tăng lực đạo bàn tay, nhằm nơi đau nhất bên lồng ngực bên trái mà đánh tới.

-Nương tử, nàng làm gì vậy?

-Thiên Kỳ, để thiếp đi cùng con. Thiếp muốn ở bên cạnh chăm sóc cho nó. Cầu xin chàng để thiếp đi!

Cũng may hắn kịp thời bắt lấy tay nàng nếu không thì chính hắn là tội đồ thiên cổ giết chết nương tử và hài tử của mình. Là hắn sai rồi, hắn không nên làm như vậy để trừng phạt nàng. Là hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến nếu như nàng tin con đã mất thì sẽ đau đớn đến mức nào.

-Nương tử, nàng ngàn vạn lần không được làm như vậy. Nàng hãy nghe ta nói, tiểu bảo bảo vẫn khỏe mạnh, vẫn còn luôn ở bên cạnh ta và nàng.

-Thiếp không tin, thiếp không tin!

-Nương tử, nàng bình tĩnh lại. Những điều ta nói là thật, nếu nàng không tin ta có thể cho truyền Lưu thái y.

Sự kiên định trong ánh mắt hắn đánh đổi được chút ít tin tưởng từ phía nàng. Hắn sẽ không vì an ủi mà nói dối nàng, nhất định là vậy. Nàng trấn tĩnh đặt bàn tay lên bụng, bây giờ có thể cảm nhận được chút gì đó khác thường, tựa như có một sức sống mãnh liệt lan qua lòng bàn tay truyền đến trái tim đang hỗn nhịp. Đúng rồi, cảm giác mỗi lần nàng chạm vào sinh linh bé nhỏ là đây, con thực sự chưa rời bỏ nàng mà đi.

Nàng ngẩng mặt nhìn hắn bằng ánh mắt rực sáng, là ánh sáng của hy vọng, của niềm khát khao mãnh liệt tựa như con người đang ngắm nhìn hạnh phúc tưởng chừng mất đi nay lại tìm về. Đã có lúc thứ hạnh phúc ấy xa vời lắm, tựa như mây xanh bị gió tạt trôi về phía cuối chân trời.

"Ta sẽ lần lượt mang những người quan trọng nhất của ngươi đi để ngươi phải chịu nỗi đau giày vò bị tột cùng". Âm thanh hắc y nhân lại văng vẳng bên tai khiến tâm nàng se lại. Nàng vô thức xiết chặt hai bàn tay vào nhau, ngăn những cảm xúc nhất thời hỗn độn bộc lộ ra bên ngoài. Nàng vùi mặt vào trong ngực hắn khó khăn lắm mới có thể cất lời.

-Thiên Kỳ, quen biết thiếp chàng có hối hận không?

Hắn không hiểu câu nói vừa rồi của nàng chứa ẩn ý gì. Nghĩ rằng tâm tư nàng nhất thời chưa ổn định nên mới sinh đa tâm như vậy. Hắn đau lòng hôn nhẹ lên mái tóc có đôi chút rối bời của nàng, thanh âm nhẹ nhàng mà ấm áp.

-Ta rất hối hận.....

Hắn ngừng lại một lúc. Nàng cảm thấy bản thân có chút hoang mang, cơ hồ khó thở, hai bàn tay xiết vào nhau chặt đến mức trên da đã ửng đỏ vài tia máu. Nhưng những từ sau đó lại khiến tâm nàng xúc động vô cùng.

-Nếu như kiếp này không được gặp nàng...

Nàng mỉm cười mãn nguyện, như vậy đã là quá đủ. Ông trời đã quá nhẹ tay với kẻ sát nhân này rồi.

"Thiên Kỳ, kiếp này Hoàng Song Nhật Dương ta gặp được chàng là phúc đức tu được từ mấy kiếp. Ta sao nỡ lòng để chàng và tiểu bảo bảo vì ta mà chịu liên lụy...".

Hắn ôm chặt nữ nhân trong lòng. Hắn tình nguyện sẽ ôm nàng suốt kiếp cho đến khi tay hắn không còn đủ sức lực nữa. Cho dù chết đi hắn cũng vẫn ở bên cạnh nàng, không để nàng cô độc một mình.

.........................................

Tháng mười tiết trời trở lạnh, năm nay tuyết đến sớm hơn năm ngoái. Tiểu bảo bảo cũng đã gần bảy tháng. Bụng nàng nhô cao nhìn thấy rõ. Đứng bên khung cửa sổ, nữ tử khoác áo choàng đỏ rực khẽ mở hé cánh cửa nhìn ra khoảng không trước mặt. Qua khe hở nhỏ, khung cảnh bên ngoài hiện rõ một màu trắng xóa. Màu trắng tinh khôi như