pacman, rainbows, and roller s
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328151

Bình chọn: 7.5.00/10/815 lượt.

ống đất.

- Nàng nghĩ làm như có thể thoát khỏi tay ta sao. Ta nói cho nàng biết,
nàng có thể chết nhưng sau đó tất cả người của Xuân Mãn lâu sẽ chôn theo nàng. Nàng chọn đi.

Thì ra hắn cố tình
giấu mặt để đùa giỡn cô, biết cô sẽ hành động như vậy nhưng hắn không
ngăn cản, chỉ chờ đến khi cô sắp được toại nguyện thì nói ra một câu đem đôi cánh của cô bẻ gãy hoàn toàn. Hắn biết cô sẽ không vì bản thân mình mà bắt người khác hy sinh vì vậy lấy tính mạng người trong Xuân Mãn lâu để đe dọa, hắn quá mức tàn nhẫn rồi.

-
Tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến ta nổi giận nếu không ta không chắc rằng mình sẽ làm gì đối với đám người đó.

Nói xong Phong Mạc Vũ phất áo rời khỏi trả lại vẻ yên tĩnh nguyên thủy cho
căn phòng. Tiểu Hồng đã quá quen thuộc với âm thanh tĩnh lặng chết chóc
này, cô còn có thể làm gì khác? Trên thế gian đau khổ nhất chính là
không có quyền quyết định ngay cả quyền được chết cũng không có bởi tính mạng bản thân vốn đã không thuộc về mình.

Cô sống trong Vân vương phủ như một kẻ mất hồn, mặc cho người ta sai
khiến. Muốn cô cười cô sẽ cười, muốn cô khóc cô sẽ khóc, muốn cô làm
công cụ ấm giường cô cũng không phản đối. Chẳng sao cả, vì một trái tim
đã chết sẽ không bị bất cứ điều gì làm tổn thương nữa, điều duy nhất cô
mong đợi đó chính là ngày Phong Mạc Vũ tuyên bố chán ghét cô, đuổi cô ra khỏi Vân vương phủ, khi ấy cô sẽ không ngần ngại mà ba quỳ chín lạy cảm ơn hắn.

- Tiểu Hồng, nàng đã dùng bữa sáng chưa?

- Rồi.

- Chuỗi vòng ngọc ta tặng nàng có thích không?

- Thích.

- Nàng lâu rồi không ra khỏi phòng, hôm nay ta dẫn nàng đến hoa viên thưởng hoa.

- Được.

Tiểu Hồng chỉ đáp lại Phong Mạc Vũ những từ ngắn gọn, cũng chẳng quan tâm đó có thực với lòng mình không. Bởi lẽ cô biết sẽ chẳng được sống như mình mong muốn, vì vậy chống đối lại chỉ là điều ngu ngốc. Cô tin tưởng rằng với biểu hiện của mình hắn sẽ nhanh chóng mất hứng thú với mình thôi,
và cô mong chờ ngày đó.

Sự xuất hiện của
Tiểu Hồng cùng Phong Mạc Vũ ngoài hoa viên khiến bao kẻ hạ nhân tò mò,
họ có nghe đồn vương gia mang về một nữ nhân lại còn là kỹ nữ lầu xanh
nhưng cô ta chưa bao giờ bước ra khỏi phòng, vì vậy ngoài người hầu
vương phái đến bên cạnh cô thì chưa một ai nhìn thấy dung nhan của vị cô nương này. Ban đầu có nhiều lời bàn tán, phỏng đoán vị cô nương này
xinh đẹp đến mức nào mà khiến vương gia rung động. Hôm nay lần đầu tiên
xuất hiện ở hoa viên khiến bọn hạ nhân kéo đến không ít, xem xong ai
cũng lắc đầu thở dài.

"Hazz, cô ta có
điểm gì đặc biệt mà khiến vương rung động, nhan sắc còn kém xa Đinh Uyển Uyển, sắc mặt còn kém tươi tựa người bệnh nữa. So bề gia thế thì khác
nhau một trời một vực, một người là thiên kim phủ thượng thư, một kẻ là
kỹ nữ Xuân Mãn lâu".

- Tiểu Hồng, tặng nàng bông mẫu đơn này, để ta cài lên tóc cho nàng.

- Cảm ơn.

Hành động của Phong Mạc Vũ khiến bao kẻ khác ganh tỵ, họ chưa từng nhìn thấy vương ôn nhu như vậy bao giờ. Họ không can tâm, thà là Đinh Uyển Uyển
thì không nói, nhưng cô nương này có gì hơn bọn họ, tại sao lại có thể
khiến vương để tâm.

Một tên thuộc hạ cấp tốc tiến vào dáng bộ hết sức khẩn trương.

- Vương, thái hậu truyền người vào cung.

Sắc mặt hắn trầm xuống, có chuyện gì xảy ra mà thái hậu cho truyền gấp như
vậy? xem ra hắn không vào cung không được. Hắn quay sang nhìn nữ nhân
bên cạnh vẻ mặt thoáng có chút tiếc nuối.

- Tiểu Hồng, ta có việc phải vào cung, nàng chờ ta trở về nhé.

Tiểu Hồng không đáp lại, chỉ lặng im nhìn hắn rời đi. Sau khi hắn rời khỏi
lập tức những hạ nhân xung quanh nhìn cô với ánh mắt khinh thường. "Loại kỹ nữ lầu xanh như cô ta sớm muộn gì cũng bị vương đuổi ra khỏi phủ,
xem lúc đó cô ta thê thảm đến mức nào".

Đinh Uyển Uyển núp ở bên ngoài cửa phủ, đợi sau khi Phong Mạc Vũ rời khỏi
mới dám bước vào. Nội gián cô cài bên Vân vương phủ vừa thông báo hôm
nay con tiện nữ Xuân Mãn lâu đã bước ra khỏi phòng cùng Phong Mạc Vũ dạo ngoài hoa viên, sớm đã coi thường nhưng vẫn muốn đích thân nhìn dung
nhan để xem cô ta có điểm gì hơn người.

Tiểu Hồng không muốn lưu lại nơi này, định quay trở về phòng của mình thì bị một người chặn ngang giữa lối. Cô ta mặc bộ xiêm y màu đỏ lộng lẫy,
trên người toát ra khí chất vương giả cao ngạo, nhưng không thể phủ nhận nhan sắc này rất có mị lực dụ hoặc nam nhân. Tiểu Hồng không muốn đôi
co, trực tiếp vòng qua đường khác nhưng Đinh Uyển Uyển lại không chịu
buông tha.

- Ai da, ai đây, là Tiểu Hồng
cô nương của Xuân Mãn lâu sao, cô việc gì phải lẩn tránh nhanh như vậy,
mau ngồi xuống đây trò chuyện với bổn tiểu thư một chút.

Giọng Đinh Uyển Uyển nồng nặc mùi ghen ghét, nghĩ thế nào cũng không tin được đây là giọng điệu của một vị tiểu thư đài các. Tiểu Hồng chán ghét
không muốn tiếp tục dây dưa với loại người này.

- Xin cô nương nhường đường, ta hơi mệt muốn nghỉ ngơi.

Đinh Uyển Uyể