XtGem Forum catalog
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328643

Bình chọn: 9.00/10/864 lượt.

phát ra những thanh âm ngắt quãng.

- Chủ nhân...người...chủ nhân...

- Ha ha, Kim Phụng, đại tỉ chưa chết, hôm nay là ngày đại hôn của tỉ đó, muội còn không mau đến chúc mừng.

Biểu hiện của Kim Phụng quả không nằm ngoài dự đoán của hai kẻ đứng ngoài, họ cố tình không muốn nói nàng còn sống là để xem Kim Phụng sẽ có phản ứng ra sao. Vừa rồi Kim Phụng bất ngờ quá nói không nên lời, vì vậy Tiểu Thanh mới vỗ vai nói một câu khẳng định cho Kim Phụng biết những chuyện đang xảy ra tuyệt đối là thật.

Kim Phụng như trút bỏ được gánh nặng, nỗi đau trong người đột nhiên tiêu tan. Chẳng hiểu cơ thể lấy đâu ra sinh khí để nhảy lên vài cái.

- A, chủ nhân, người thực sự còn sống. A! người lại còn sắp thành thân nữa. Muội vui quá!

Nàng không giấu nổi vẻ vui mừng, mặc kệ đang mặc trên người bộ hỷ phục lộng lẫy, cùng đứng lên nhảy chung với Kim Phụng, rất nhanh sau đó cả Tiểu Thanh và Tiểu Yến cũng tham gia.

- La la la, ta còn sống, ta cũng sắp thành thân, ta lại còn được gặp mẫu thân, gặp lại ngươi – Kim Phụng...

....................................

Trái ngược với không khí bên nữ phòng, phía bên còn lại hết sức trầm mặc. Hắn và mọi người ở tận sâu trong rừng đào, làm những việc quan trọng cuối cùng.

- Trương Phi, Triệu Tấn tiếp chỉ. Sau khi ta băng hà, phong Trương Phi làm Doãn vương gia, Triệu Tấn làm Khiêm vương gia. Hai ngươi phải dốc sức phò tá Vân vương gia – Phong Mạc Vũ lên làm Nhiếp chính vương, Dương nhi lên làm thái hậu. Đây là binh phù, hai ngươi nhận lệnh trao lại cho Nhiếp chính vương. Sau ba năm, nếu các thế lực đã được cân bằng, các ngươi nhận lệnh phò tá Nhiếp chính vương lên ngôi hoàng đế. Còn đây là mật chỉ, sau này nếu có bất kỳ thế lực nào uy hiếp Dương nhi, các ngươi hãy dùng nó tiêu diệt thế lực đó, kể cả kẻ đó là hoàng thượng. Nghe rõ chưa?

Trương Phi và Triệu Tấn nhìn nhau không nói thêm gì, cũng không muốn quỳ xuống nhận thánh chỉ. Bọn họ không muốn hoàng thượng phải hy sinh, lại càng không muốn người đau khổ khi chứng kiến hoàng hậu ra đi. Trung thần hay nghịch thần, chính bản thân họ cũng không biết mình thuộc loại nào. Bọn họ vô năng, thân là trọng thần triều đình lại không thể giúp được gì, chỉ biết đứng nhìn hoàng thượng càng lúc càng gần đến cõi chết.

- Các ngươi dám kháng chỉ?

- Thần không dám.

- Vậy còn không may tiếp chỉ!

- Thần....thần tạ chủ long ân.....

Hắn trao lại thánh chỉ vào tay họ. Coi như hắn đã sắp xếp ổn thỏa hết thảy, cũng đã có thể an tâm rời đi rồi. Lần cuối cùng hắn vỗ vai họ như những người anh em vào sinh ra tử cùng nhau, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

- Hai ngươi đứng lên đi. Hôm nay là đại hỷ, các ngươi phải vui vẻ lên kẻo sẽ gặp điềm không may, ta muốn hôn lế của Dương nhi hết thảy đều hoàn hảo. Giờ lành đã đến, chúng ta mau đến đón tân nương nào.

Cũng giống như tập tục trong dân gian, hắn đi bộ từ phòng tân lang sang cửa phòng tân nương để đón nàng. Mẫu thân dắt tay nàng ra từ từ, đến khi gặp tân lang đứng chờ ngoài cửa bà nhẹ nhàng đặt tay nàng vào bàn tay hắn.

- Hãy chăm sóc nữ nhi của mẫu thân thật tốt....

- Nhạc mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho nàng...

Nàng hồi hộp cảm nhận bàn tay thô ráp của hắn. Thị lực mất đi khiến những giác quan còn lại bén nhọn hơn hẳn, nàng có thể cảm nhận được trái tim hắn cũng đang bị loạn nhịp. Nàng như đứa trẻ không thấy đường, tùy ý đi theo sự chỉ dẫn của hắn, mãi đến khi nghe thấy tiếng của bà mối nàng mới nhận ra đó là lễ đường.

- Giờ lành đã đến. Nhất bái thiên địa.... nhị bái cao đường..... phu thê giao bái....đưa vào động phòng....

Mỗi lần giọng nói của bà mối thoát ra nàng đều cúi đầu lạy một cái. Tuy không nhìn thấy mọi chuyện diễn ra bên ngoài nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nàng và hắn đồng nhất cúi đầu, đồng nhất lạy, tựa một cặp phu thê ân ái đồng tâm đồng lòng.

Nàng được bà mối dẫn vào một căn phòng nhỏ, có lẽ là phòng hoa chúc. Nàng ngồi một mình trên giường, cảm nhận nội tâm mình đang lo lắng. Đây là lần thứ hai nàng ngồi trong phòng hoa trúc, cùng là đợi một người, tuy nhiên cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Lần trước nàng và hắn chưa có quen biết thậm chí nàng còn nghĩ hắn là một tên hoàng đế già ham mê nữ sắc không hơn không kém, lần đó hắn đến rất muộn, sau đó quăng vài câu nói lạnh lùng rồi bỏ đi. Lần này thì khác, hắn và nàng là thực tâm yêu nhau, có trời đất chứng giám. Chắc chắn hắn sẽ không giống lần trước, không ngang tàn và lạnh lùng như vậy.

Quả thật cảm giác chờ đợi thật không dễ chịu chút nào. Tuy mới vừa bước vào chưa lâu nhưng nàng có cảm giác đã mấy canh giờ trôi qua vậy. Nàng lo lắng nắm chặt vạt áo, không biết lúc sau sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ? nàng và hắn sẽ...sẽ làm chuyện trong xuân cung đồ. Mà mắt nàng lại không nhìn thấy gì cả, liệu có thể không làm có được không? Nghĩ đế đây khuôn mặt nàng bỗng nhiên nóng rực, nàng phải lấy tay che hai má tránh để người khác n