
i hận về quyết
định của mình. Nhưng dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ có cái “nếu” ấy xảy ra.
- Em đã nói với Minh Minh, rằng xin lỗi anh ấy, vì cuối cùng em đã
chọn anh. Em không phủ nhận tình cảm anh ấy dành cho em, mà thực sự em
rất trân trọng tình cảm ấy. Nhưng tình cảm vốn không phải chuyện có thể
miễn cưỡng, và tình yêu thì lại càng không. Nó ích kỉ, và chỉ có một sự
lựa chọn duy nhất. Anh là người em yêu. Em hi vọng rồi sẽ có một người
con gái khác thay em yêu anh ấy…
- Em không ngốc chút nào đâu Judy.
Ryan mỉm cười nhìn tôi. Cũng tự nhiên tôi nắm lấy tay anh, kéo lại,
cảm nhận hơi ấm ấy phủ lấy đôi vai mình. Để đổi lấy cái ôm này, tôi đã
phải đặt cược đến cả mạng sống của chính mình.
- Không, thực sự em rất ngốc. Vì ngốc nghếch như thế nên mãi vẫn
không nhận ra tình cảm của mình, chút nữa còn đánh mất anh. Nếu không
phải ngày hôm đó, nếu không phải là con dao ấy em đã…
- Đừng nói nữa – Vòng tay Ryan khẽ siết chặt lấy tôi – Từ sau không
bao giờ cho phép em hành động nguy hiểm như thế nữa, tuyệt đối không!
- Uhm.
Gió hiu hiu thổi, mang lại một chút lạnh cuối thu.
Trên con đường nhỏ ven hồ, hai cái bóng nhỏ quyện lại với nhau, như thể chỉ cần buông lơi là sẽ mất nhau mãi mãi…
Họ đang tận hưởng hạnh phúc của mình, một hạnh phúc không quá khó khăn nhưng cũng chẳng dễ dàng.
Vòng tay ấy, nụ cười ấy hòa trong chút nắng chiều duy nhất còn sót
lại, không sớm nhưng cũng đủ để hai trái tim sưởi ấm cho nhau.
Đôi khi, vậy là đủ.
Trong mắt họ, giờ chỉ còn lại hình ảnh của người kia.
Thời gian, như ngừng trôi…
Bởi vì có em, cô gái à
Thế giới của anh giờ đây tỏa sáng hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời…
…
Bởi vì có em, cô gái à
Thế giới đã cho anh tất cả để anh có thể tồn tại…
Bởi vì có em, anh sẽ ở đây, anh sẽ tồn tại…
3.2 . Vĩ thanh
5 năm sau…
Năm năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhiều thứ đổi thay…
Caroll cuối cùng cũng đã hồi phục và đến nhận lỗi với chúng tôi. Thì
ra chuyện lần đó là do cô ta đứng đằng sau. Tôi đã vô cùng tức giận, tự
thấy mình không đủ bao dung để có thể bỏ qua. Vì cô ta Danny mới ra nông nỗi ấy. Vì cô ta Judy của tôi suýt mất mạng. Vì cô ta tất cả rối tung
lên. Đều là vì cô ta… Nhưng Judy ngốc nghếch của tôi thì không thế. Khi
Caroll đến, cô ấy im lặng từ đầu đến cuối cuộc gặp, im lặng cho Caroll
nói, im lặng cho tôi trách cứ cô ta. Và cuối cùng, rất nhẹ nhàng, cô ấy
chỉ nói một câu: ” Em đã tha thứ cho chị từ lâu lắm rồi!”. Sau này khi
hỏi lại tôi mới biết hóa ra có những chuyện không hề như mình nghĩ…
Rei, cô bạn thân của Judy, không ngờ lại thành đôi với Billy. Khi hai người họ đến đưa thiệp cưới, khỏi nói Judy đã ngạc nhiên đến thế nào.
Cô bé ngốc nghếch ấy thậm chí còn “đá văng” anh bạn kia ra, hung hăng
hỏi anh ta có phải bắt nạt, đe dọa hay uy hiếp để Rei phải cưới mình
không. Billy còn chưa kịp thanh minh, Judy đã ngay lập tức kể tội cậu
ta, nào là trăng hoa, nóng nảy, thiếu suy nghĩ,… rồi kết luận Rei mà lấy cậu ta chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Thật là… làm mọi người khó xử
theo. Cô ấy cứ giữ mãi thái độ ấy cho đến khi Rei đứng ra tuyên bố dõng
dạc : ” Chúng mình yêu nhau và muốn kết hôn, thế thôi. Không có sự dọa
nạt, uy hiếp hay hợp đồng gì ở đây cả!” . Tôi từ đầu chí cuối vẫn chẳng
nói được gì, Judy choàng tỉnh nhìn chằm chằm hai người họ, mà hai “đương sự” kia thì vẫn “tình tứ” nắm chặt tay nhau. Đùa, chúng tôi đâu có định chia rẽ hai người?
Nói cũng thật là dài, nhưng biết làm thế nào khi mà bà xã yêu dấu của tôi còn những hai cô bạn thân, mà cả hai người họ đều … “vô cùng
chuyện” @@ Nếu như Rei – Billy là cặp đôi gây bất ngờ nhất thì anh chàng trợ lý của Billy – Wade và cô bạn Lia kia mới thực là cặp rắc rối nhất. Cụ thể là Lia theo đuổi Wade, hay Wade kiên quyết muốn lấy Lia, cho đến giờ còn gây “tranh cãi”. Yêu nhau gần bốn năm trời mà bao giờ đưa thiệp hồng cũng chưa rõ, lại suốt ngày cãi nhau. Có vẻ như hai cái người đó
giống khắc tinh của nhau hơn là một cặp tình nhân… Haizzz còn Susan, cô
gái này là tín đồ số 1 của chủ nghĩa độc thân! Susan tốt nghiệp trước
Judy 1 năm, rồi lại học tiếp chương trình cao học bên Pháp. Bây giờ khi
mà tất cả đều đã ổn định cuộc sống thì cô gái lạnh lùng đó vẫn còn đang
vi vu bên trời Âu không hẹn ngày về. Khỏi nói Judy “đau đầu” về cô nàng
này thế nào, nhưng mà đâu vẫn hoàn đấy. Susan đã lựa chọn con đường này, vậy hãy để cô ấy tiếp tục bước đi. Cha tôi từng nói rằng vì tin tưởng
vào vị tiểu thư này nên ông mới quyết định giúp đỡ Trịnh gia. Một KA lớn mạnh ngày nào đã quay trở lại với thị trường, không chỉ trong nội địa
mà còn vươn ra hàng hải. Đúng là kì tích, mà hơn ai hết tôi hiểu tất cả
đều nhờ cô gái nhỏ đang mải mê với sách vở kia.
Mà nói đến KA thì có lẽ cũng nên nói về cả Thái gia. Chùm công ty lớn nhỏ với những hoạt động phi pháp hiện đang bị cơ quan kinh tế vào cuộc
điều tra, sớm muộn gì mọi