Polly po-cket
H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324024

Bình chọn: 9.00/10/402 lượt.

ượng từ “ngọn núi lửa ” đó đi đun thì có thể nấu được cả một thùng nước nóng cũng nên ( ặc, nói
thế thì cũng hơi quá hì hì =.= , nhưng mà sự thật nó lại khốc liệt như
thế đấy các bạn ạ). Ờ ờ, thế còn chưa đủ đâu khi mà Wade còn nhờ Lia dạy cho Emma những bài tập cơ bản lại từ đầu nữa chứ >”<. Thôi được
rồi, cứ cho là chị lớn không chấp nhặt “đàn em” đi. Lia vẫn cố gắng vui
vẻ nhận lời:

- Vâng, cũng được thôi. Anh cứ yên tâm.

- Cám ơn *quay sang Emma* em phải nghe lời chị Lia đấy nhé.

- Dạ.

~~~

- Hey! Rồi sao nữa, không phải cậu vẫn nhỏ mọn với cô bé đó chứ?

- Cái zề ? Judy nghĩ tớ là ai hả? Nhân cách tớ rất là to lớn đấy nhá. Haizzz mà lẽ ra đã không có chuyện gì nếu như…

~~~

- Không được rồi, Emma nhìn lại chị làm đây này – Lia xoay xoay trái
bóng, chầm chậm làm từng động tác cơ bản cho cô bé hậu đậu trước mặt.

- Em … làm cũng chị được không?

- … Ừ. – Lưỡng lự một hồi, Lia cũng đành gật đầu cho dù thật sự không yên tâm cho lắm. Quả nhiên 5s sau điều cô lo lắng đã thành sự thật.

- AAAAA ! Hu hu hu

Trong lúc bất cẩn thế nào Emma lại để cho trái bóng đập trúng mặt mình, và giờ thì ngồi bệt xuống đất “ăn vạ”

Wade từ xa vội chạy lại.

- Sao thế? Emma, em đau ở đâu?

- Đau… hu hu hu

- Lia! Anh nhờ em dạy cho Emma cẩn thận cơ mà, sao lại để xảy ra chuyện này?

Ngữ khí nặng nề cũng ánh mắt tức giận khiến Lia vốn đang định giải
thích đột nhiên im bặt. Giận: có, tủi thân: có, và… ghét: có luôn! Lia
đem tất cả mớ cảm xúc hỗn độn đó quay người đi mà không nói một lời nào…

~~~

- Trời! Sao cậu dại quá vậy?

Bó tay với cô nàng thôi, dù sao cũng phải giải thích với người ta một tiếng chứ, đằng này lại đùng đùng bỏ đi như vậy. Haizzz

- Tớ kể ra là để tìm đồng minh chứ không phải để nghe cậu trách móc đâu nha!

- Rồi rồi! – Tôi vỗ nhẹ lưng Lia. Cái anh chàng Wade này, không phải ở
cạnh Billy lâu mà nhiễm luôn cái tính nóng nảy của anh ta đấy chứ?

“What can I do, to make you mine

Falling so hard so fast this time

What did I say, what did you do?

How did I fall in love with you?”

- Ryan? Gọi em có chuyện gì vậy?

- “Cũng không có gì, chỉ gọi để nghe giọng nói của em thôi.”

- Anh… nói cái gì kì vậy?

- “Thôi đùa em một tí thôi, bây giờ vào việc chính nhé.”

- Vâng, anh nói đi

- “Học xong em định đi đâu không?”

- Ừm… tất nhiên là về nhà rồi!

- “Thế à…”

- Thế anh định đi đâu không?

- “Cho anh về cùng em nhé?”

- Hả?

- “Thì là về nhà em đó, hè này anh đang rảnh mà”

- Ơ, cái này… Để em hỏi mẹ đã.

- “Ừ, khi nào được thì gọi cho anh ”

- Vâng…

Là thế nào? Ryan muốn về nhà tôi trong hè này sao? Hài, thì cũng là bạn bè đến nhà nhau thôi mà,hơn nữa dạo này tôi và anh chàng hotboy này có vẻ
thân thiết hơn trước nhiều, ít nhất cũng không phải kiểu quan hệ ông chủ – cu ly hé hé. Nhưng… sao mặt tôi tự nhiên lại đỏ hết cả lên thế nhỉ?



“Ầm!”, toàn bộ sách trên bàn đều bị hất tung xuống đất… Những tờ giấy trắng
tinh cứ chầm chậm từng tờ từng tờ lần lượt rơi… Cửa sổ mở toang… Người
con gái trong căn phòng ấy như muốn phát điên.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… ”

- Zaaaaaaaaaaaaaa !!!

Chiếc điện thoại xấu số bị Caroll ném đi không thương tiếc. Thẳng một đường,
vào bức tường trắng xóa lạnh lẽo, vỡ tan. Tránh mặt, không chịu nghe
điện thoại. Hai tuần nay rồi, đã nói là không thể thoát khỏi bàn tay của cô, cũng đã ngầm thừa nhận,nhưng giờ lại thế này. Anh ta đang đùa với
cô? “Đồ chơi” của cô lại dám phản kháng sao?, nực cười!

“Danny à, anh đã coi thường tôi quá rồi!”

- “Chị cả”

- Điều tra ngay xem mấy ngày nay Danny đang làm những gì? Ở đâu? Với ai?

- “Dạ, đã rõ ”

***

- Này!

- Sao anh đi theo tôi mãi vậy?

- Ai nói tôi đi theo cô? Đường là của chung, tôi đi đâu kệ tôi chứ! –
Billy với cái má lúm đồng tiền rất duyên của mình vẫn cười cợt mà ngoan
cố không chịu thừa nhận. Rõ ràng là lén lút hay công khai thì anh chàng
vẫn cứ bám theo cô nàng tomboy Rei kia cả ngày đấy thôi =.=

Mặc kệ “cái đuôi” kia, Rei đi thật nhanh.

- Hey, mà cô đi đâu vậy? (hic, cái này có thể gọi là “giấu đầu hở đuôi” không nhỉ?)

- Tôi đi đâu liên quan gì đến anh!

- Dù sao cũng đường mà.

- Cùng đường? – Rei cố

ý nhắc lại, vẻ mặt tỏ ra vô cùng “nguy hiểm” – Vậy anh biết chúng ta đang đi đâu không?

- Đi đâu?

Nhìn cái mặt ngờ nghệch của anh chàng hotboy vốn được xem là “vua quậy phá”
này, Rei rất muốn bật cười thật to, nhưng cuối cùng vẫn phải cố nhịn.

- Nhà – vệ – sinh – nữ !

Rei nói thật chậm, thật chậm từng chữ nhưng cũng đủ để Billy phải giật
mình. Quả thật họ đang đứng trước một cái cửa mà trên đ