Old school Easter eggs.
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324362

Bình chọn: 10.00/10/436 lượt.

u gối, chạm đến vết thương mới lành khiến mồ hôi trên trán túa ra như suối.

Hải Nghi giật lấy một cây gậy, cố gắng không chế đau đớn trên người, liên tiếp đánh ngã mười mấy tên.

Ánh mắt không độ ấm nhìn chằm chằm tên cầm đầu, lạnh lùng nói.

-Trả sợi dây chuyền cho tôi.

Tên kia bây giờ nhìn ánh mắt đáng sợ của cô, thân mình bắt đầu run run, nhìn Hải Nghi từng bước từng bước tới gần, không khí xung quanh hắn giống như bị cô hút hết. Lúc này hắn mới ngu ngốc nhận ra, người này thật đáng sợ, giống như Tu La từ địa ngục đến đồi mạng vậy.

Hắn run run ném sợi dây chuyền cho cô, nhanh chóng cùng đám người kia khó khăn chạy đi.

Hải Nghi nắm chặt sợi dây chuyền thỏa mãn cười, trong lòng nhất thời hiểu rõ một chút chuyện, mệt mỏi ngã xuống…

Tình yêu là một đề tài khó, nó giống như một bài toán có muôn vàn cách giải. Nhưng Hải Nghi dù có thông minh cách mấy cũng suýt chút nữa bó tay.

Trước khi ngất đi cô biết mình đã có câu trả lời cho bài toán đó. Cô cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhỏm, cô đã giải được bài toán khó, đã có câu trả lời cho Hải Nam.

Hải Nghi vui mừng đi tìm Hải Nam, nhưng khi đứng trước mặt hắn cô không thể tin vào mắt mình.

Hải Nam… hắn đang hôn Hiểu Lam.

Cô thấy hắn dùng ánh mắt thật lạnh lùng nhìn cô.

Hải Nghi cảm thấy chính mình giống như cô học trò nhỏ, vui mừng đem bài giải nộp cho thầy giáo nhưng khi làm xong mới biết đã hết giờ làm bài.

Không, cô không muốn. Không phải vậy, Hải Nam sẽ không như thế!

-Không, không phải. Hải Nam… Hải Nam…

Hải Nghi bất ngờ kêu lên, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện mọi chuyện chỉ là mơ thôi.

Sau lưng mồ hôi ướt đẫm áo, rõ ràng trong phòng có máy điều hòa, nhưng mồ hôi vẫn cứ tuôn ra như mưa.

“Cạch”

Cửa phòng nhất thời mở ra, Đặng Vũ Khánh mang theo thức ăn đi vào, nhìn cô toàn thân mồ hôi lạnh, ngây ngốc ngồi đó, hắn nhíu mày đặt khay đồ ăn trên bàn, đi đến bên giường, lấy tay sờ trán cô.

-Không sốt. cô gặp ác mộng sao?

-Đây là đâu?-Hải Nghi nhìn xung quanh hỏi.

-Đây là nhà tôi.-Đặng Vũ Khánh thản nhiên trả lời.

Nhìn thấy Hải Nghi im lặng không nói, hắn hiếu kì hỏi.

-Cô không hỏi tôi tại sao cô lại ở đây à?

Hải Nghi cho hắn một cái liếc mắt, không quan tâm, im lặng bước xuống giường. Nhưng chân vừa chạm đất thì thân mình cũng lập tức ngã sóng xoài.

-Cô phải biết mình đang còn bị thương chứ!

Đặng Vũ Khánh bất đắc dĩ đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Giọng nói không rõ tình cảm tiếp tục vang lên.

-Có phải vì sợi dây chuyền đó? Lúc nhìn thấy cô thì cô đã giữ nó thật chặt, có làm thế nào cũng không chịu buông ra. Nhìn xem tay cô bị đâm đến chảy máu rồi kìa.

Hải Nghi nhất thời có phản ứng, cô nhìn sợi dây chuyền trong tay mình bị máu tươi nhiễm đỏ, tay lúc này mới phát giác đau.

Ngẩng đầu nhìn Đặng Vũ Khánh.

-Anh… đưa tôi đi tim Hải Nam được chứ.

Cổ họng có chút đau, cô khó khăn nói. Ánh chờ mong nhìn hắn, cô biết mình không thể tự đi cho nên lần đầu tiên mở lời cầu xin hắn.

Đặng Vũ Khánh nhìn cô thật lâu, muốn nhìn xem một chút cô có còn là Black mà hắn biết.

Người mà mười mấy năm nay hắn luôn cho là đối thủ, bây giờ là người hắn để ý nhưng lại cầu xin hắn đưa đi gặp người con trai khác.

Hải Nghi thấy hắn thật lâu vẫn không đáp ứng, cô đẩy hắn ra, cố gắng nhịn đau tự mình ngồi dậy, khó khăn bước đi.

Chợt trời đất quay cuồng, cô bị ngã vào lòng ngực vững chắc. Đặng Vũ Khánh không nói không rằng một đường im lặng bế cô đi ra ngoài.

Hắn thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ thế mà quăng cô lên xe, không nói một lời cấp tốc lái đi.

………..

-Tại sao lại đưa tôi tới đây?

Nhìn quán bar ầm ĩ bên trong, Hải Nghi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Đặng Vũ Khánh một bộ lạnh lùng bên cạnh. Không hiểu tại sao hắn lại đưa cô tới đây.

-Chẳng phải cô muốn tìm người sao? Hắn ở bên trong, cô tự mình đi đi.

Đặng Vũ Khánh giọng nói không mang theo chút độ ấm, lạnh lùng mở miệng.

Nghe được đáp án, Hải Nghi nhanh chóng xuống xe, cố gắng bước đi vững vàng đi vào bên trong.

Đặng Vũ Khánh im lặng nhìn theo bóng lưng cô, thật muốn chạy đến ngăn cô lại, nói với cô hắn cũng thích cô, thích cô mười mấy năm. Nhưng hắn không làm được chỉ có thể nhìn cô từng bước từng bước đi tìm người con trai khác.

“Xập xình… Xập xình…”

Bên trong quán bar vô số âm thanh tạp nham trộn lẫn vào nhau tra tấn màng nhĩ người nghe.

Bên trong một căn phòng Vip. Hải Nam uống một ly, rồi liên tiếp nhiều ly, từng giọt từng giọt rơi vào bụng hắn. Minh Quân không chịu nổi bộ dáng này của hắn, nhanh tay chụp lại chai rượu trước khi tên điên này rót nó vào bụng.

“Oành”

Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh. Chỉ thấy Hải Nghi toàn thân chật vật không chịu n