pacman, rainbows, and roller s
Học Viện Danh Giá

Học Viện Danh Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328564

Bình chọn: 8.00/10/856 lượt.

i, cả ba rất hay chơi chung. Phải, con gái của ba Sơn chính là Tử Nhi. Vì điều
đó khi còn nhỏ, hai cậu thường gọi ông ấy bằng ba.

– Tại sao, ba lại ở đây?

– Phải rồi, ba mẹ gọi con về có chuyện gì vậy?

Ông bà Hoàng nhìn nhau rồi đồng loạt quay về phía hai cậu con trai.
Song Ngư và Thiên Yết đọc được trong mắt họ sự khó xử. Đúng lúc đó,
người đàn ông im lặng nãy giờ, lên tiếng.

– Thật ra, ta ở đây là vì muốn nói với Song Ngư một chuyện.

– Chuyện gì vậy ạ…?

– … Là chuyện hôn ước của con, với con gái của ta.

Song Ngư mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Ba nuôi cậu vừa nói gì, hôn ước, hôn ước nào cơ.

– Ba nói gì vậy? Con gái nào? Con làm gì có hôn ước với ai ngoại trừ Tử Nhi?!

Song Ngư thật sự không hiểu dù chỉ một chút về chuyện đang diễn ra. A nuôi cậu đang nói gì vậy? Rõ ràng ba Sơn của cậu chỉ có mỗi một đứa con gái là Tử Nhi thôi mà!

– Thật ra… trước đây ta đã nói dối…

– Ý ba là sao?

Ngay cả Thiên Yết cũng không thể tiếp thu được những gì mình nghr
thấy từ nãy đến giờ. Một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu của cả Thiên
Yết lẫn Song Ngư.

– Tử Nhi chưa chết. Con bé vẫn còn sống. Vẫn còn sống rất khỏe mạnh.

– L-L-Làm sao có thể…?

Đúng lúc đó, một âm thanh thu hút toàn bộ sự chú ý trong căn phòng khách đang dần trở nên căng thẳng. Tiếng xe hơi đỗ lại.



Chiếc ô tô màu trắng đỗ lại trước cổng một toà dinh thự lộng lẫy rồi chậm rãi chạy vào bên trong khi cánh cổng ấy mở ra.

Mở cửa bước ra khỏi xe, Sư Tử đưa tay che miệng ngáp một cái, rồi
giương đôi mắt chán nản ngước nhìn khu nhà chính của toà dinh thự. Đầu
cô chẳng hiểu sao lại hiện lên vài hình ảnh, nhưng rồi lại biến mất một
cách nhanh chóng. Điều này cũng không khiến Sư Tử bận tâm cho lắm.

Bên phía ghế lái, Nhật Nam cũng ra mở cửa bước ra ngoài. Hai tay
khoanh lại đặt trên mui xe, đôi mắt lạnh băng thoáng tia dịu dàng theo
dõi cô em gái.

– Tử Nhi, em rốt cuộc có muốn vào không đây?

– Chán chết đi được.

Sư Tử khẽ nói rồi bắt đầu bước theo người quản gia vừa bước đến. Nhật Nam nhìn, mỉm cười một cái rồi chạy theo cô.

Bước lên những bậc thang bằng đá hoa cương sang trọng, người quản gia cẩn trọng đưa tay mở cánh cửa hai cánh khổng lồ kia, rồi đứng sang một
bên, nhường đường cho Sư Tử và Nhật Nam.

Vừa bước đi song song với nhau, cả hai anh em vừa nói chuyện. Tiến
sâu thêm một chút, họ nhìn thấy nơi phòng khách. Ở đó có vẻ có khá nhiều người.

Sư Tử quét mắt một lượt sang tất cả những người ở đây, rồi dừng lại ở đám người có vẻ trạc hoặc lớn hơn cô một hai tuổi gì đó. Đặc biệt là
cậu con trai với đôi mắt màu cafe sẫm kia.

Tất cả tụi nó, bao gồm luôn Song Ngư và Thiên Yết, không thể hiểu
được tại sao cô lại ở đây. Đôi mắt đứa nào cũng chứa đầy tia kinh ngạc.

Sư Tử thật sự thắc mắc khi nhìn thấy thái độ kì lạ đó của tụi nó.
Nhưng vì cô đến đây là có chuyện, lại đang bận tối đầu mà bị gọi đến nên đâm ra khó chịu, cũng chẳng có thì giờ mà quan tâm đến cái thái độ kì
lạ kia.

Bước len một bước, Sư Tử đưa mắt nhìn sang Hoàng Chủ tịch và Hoàng
Phu nhân. Cô khẽ cúi người chào. Đoạn, cô quay sang người đàn ông ngồi
đối diện họ, đôi mắt và giọng nói trở nên lạnh lùng xa cách.

– Không biết có chuyện gì mà Ngài Chủ tịch lại gọi tôi đến đây? À
không, là ba chứ. Thưa ba, con và Nam vẫn còn nhiều việc chưa giải
quyết, mong ba có gì thì nói nhanh, có được không ạ?

Kỷ Sơn uống một ngụm nhỏ, rồi chậm rãi đặt tách trà xuống bàn. Quay sang nhìn Sư Tử, ông từ tốn.

– Ba muốn nói về hôn ước của con.

Đôi mắt Sư Tử thoáng tia ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở lại bình
thường. Đây chỉ là sớm muộn thôi nhỉ, càng giàu có và quyền lực thì càng bị gả đi một cách nhanh chóng thôi. Cơ mà, Sư Tử cũng chẳng mấy quan
tâm đến điều đó.

Chợt, Song Ngư lên tiếng hỏi bằng giọng chất chứa đầy nghi hoặc.

– Cậu là Tử Nhi sao… Là cô bé năm xưa hay chơi cùng tớ và Thiên Yết..?

Song Ngư hoàn toàn không tin được vào tai mình, vào những gì cậu vừa
nghe, cả tụi nó cũng vậy. Dù không hiểu chuyện, nhưng tụi nó vẫn theo
kịp những gì nghe được nãy giờ một chút. Song Ngư mở to đôi mắt của
mình, vẻ lạnh lùng vẫn còn đó, nhưng đâu đó đã có sự kinh ngạc tột độ.

Ngược lại với sự ngạc nhiên ấy, Sư Tử lại nghiêng đầu thắc mắc. Đôi đồng tử
màu xanh thẫm cứ giãn ra thu lại liên tục. Song Ngư đang nói gì vậy, cậu đang nói về điều gì. Sư Tử không hiểu ý của cậu dù chỉ một chút.

– Chúng ta… trước đây có quen biết nhau sao? Tớ không nhớ, hay cậu nhận nhầm người vậy…?

Song Ngư chợt bước tới, nắm chặt lấy bàn tay Sư Tử kéo lại. Cổ tay bị nắm chặt khiến mặt cô hơi nhăn lại.

– Song Ngư cậu làm gì…? Đau đấy!

Song Ngư dường như không nghe thấy. Cậu choàng một tay ra sau đầu Sư
Tử, cùng với tay còn lại vén phần tóc bên mang tai trái lên. Đôi đồng tử màu sẫm cafe mở to. Ở sau mang tai trái của Sư